“. . . . . .” Hắn không dám nói tiếp, chỉ sợ lỡ lời.
Hơn nữa ──
Người kia đã rời khỏi nước, ngồi xuống bên cạnh hồ lộ ra vóc người cường tráng, xà căn khổng lồ đứng vững đúng là lớn kinh người, thuận theo y di động mà lắc lư.
Quân Bất Phàm vừa nhìn thấy phía dưới, mặt tai đều đỏ, lập tức quay đi, ngay cả khăn ướt trong tay rơi xuống hồ hồi nào cũng không biết.
“Quân ái khanh, lại đây.” Nhìn hắn vẫy vẫy tay.
“Hoàng thượng, nếu không có chuyện gì nử, thần xin cáo lui trước.” Hít sâu một hơi, hắn muốn thoát khỏi ham muốn.
“Ai nói không có, nhìn mặt ngươi ửng hồng, có phải lại muốn rồi ?” Vươn tay xoa nhẹ lên mặt hắn, sớm đem hết thảy nắm trong lòng bàn tay.
“Thần bị…..” Từ giữa răng bật ra lời muốn nói, hắn muốn cách xa nhưng thân thể lại không tự chủ được áp sát tới.
“Ngươi còn ngại gì chứ, chúng ta không phải chưa làm qua, một lần hai lần có gì phân biệt.” Đưa tay lột đi trường sam trên người hắn, thuận theo vòng eo gầy gò sờ soạn xuống dưới, trong mắt xà lăn tăn thủy sắc.
“Ừ. . . . . .” Bị sờ vào, tiếng rên rỉ lập tức tràn ra khỏi miệng.
“Trẫm không ngần ngại để ngươi giải dục vọng, chỉ cần ngươi lên tiếng trẫm tùy thời đều có thể thỏa mãn ngươi.”
Cười kéo hắn vào trong lòng, kéo ra hai chân để hắn giạng chân quàng hông mình, hai bàn tay nắm xoa mông thịt con giãn, xà căn thô to đỉnh giữa chân nhẹ nhàng ma sát qua lại.
“Muốn trẫm tiến vào không?” Xà cắn đỉnh ở cửa vào hậu huyệt, đút vào chút ít lại kéo ra, hoàn toàn không nóng lòng tiến vào.
“Không. . . . . .” Khẩu thị tâm phi rên rỉ, thắt lưng không tự chủ đưa xuống thấp.
“Miệng trên nói không nên, phía dưới lại hút chặt như thế.” Nhìn dục vọng của mình từng bước từng bước bị nuốt chửng, trong lòng có loại rung động chưa từng có qua, ngoài miệng đương nhiên cũng không bỏ qua Quân Bất Phàm.
“Không. . . . . . không thể như vậy. . . . . .” Xấu hổ muốn chết, hắn tránh né đẩy ra, xà căn tử hồng sắc rút ra khỏi, hậu huyệt thật lâu không thể đóng.
“Lại muốn trốn, trẫm không cho phép!”
“Hoàng. . . . . .” Hét một tiếng, hắn chưa kịp đứng lên đã bị kéo vào trong nước.
Trong nước mới bắt đầu hắn còn chịu được, nhưng thuận theo thời gian trôi qua, phổi như muốn nổ tung hắn thật không chịu nổi muốn nổi lên mặt nước lại bị người ta đè chặt xuống đáy nước.
Hoàng thượng muốn dìm chết mình sao? Hắn tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, quân muốn thần chết thần phải chết, chẳng qua chết thế này quá xấu hổ. . . . . .
Đang ở hắn cho rằng mình sẽ chết, đột nhiên có gương mặt tiến đến hôn lên môi hắn, đem khí truyền sang hắn, hắn hé hai mắt khẩn cấp hít không khí vào miệng.
Nhưng chỉ nháy mắt, lại bị y kéo đầu ra, giảo hoạt cười.
“Ô. . . . . .” Hắn khổ sở tránh né nhưng vẫn không chịu rời khỏi y.
Đợi đến hắn hết khí lại hôn hắn, truyền khí cho hắn, lặp đi lặp lại vài lần y quên đi mục đích ban đầu chủ động vuốt ve hôn hắn.
Một xà một người quấn quít trong nước, một khắc cũng không muốn rời khỏi hắn, cho đến hắn thật chịu không được mới nổi lên mặt nước.
“Khụ khụ. . . . . .” Vô lực gục trên hồ, Quân Bất Phàm mặt tái mét ho không ngừng.
“Thích trẫm hôn không?” Mơn trớn mái tóc dài đen bóng, khuôn mặt tràn đầy yêu thương chẳng qua hắn không thấy.
Nhổ đi vuốt sắc của hổ sẽ biến thành mèo con nhỏ biết điều, người trong lòng chính là một con hổ kiệt ngạo bất quá vẫn bị y thu phục .
Càng khó có được lại càng tốt, y tuy chưa phải vua Xà Tộc nhưng cả một loài người nhỏ bé cũng không đối phó nổi, không phải sẽ bị cười nhạo sao!
Cũng chỉ có người tài này xứng với y, y cũng không ngần ngại đem vị trí xà hậu cho Quân Bất Phàm, chỉ cần Quân Bất Phàm vĩnh viễn thần phục y.
“Khụ, hoàng thượng muốn lấy mạng thần sao?” Đôi môi run rẩy bật ra lời muốn nói, ánh mắt Quân Bất Phàm ảm đạm không ánh sáng.