"Lớp trưởng ơi, tớ thích cậu a!"
Lộ Khiết vui vẻ chạy đến chỗ Minh Khôi, cười rạng rỡ nhìn anh.
"Tôi không thích cậu!"
"Tập trung vào học đi, sắp thi đến nơi rồi đấy."
Mắt của Trình Duy vẫn dán trên quyển sách trên tay mình, không thèm để ý đến cô gái trước mặt mình.
\[....\]
"Lớp trưởng ơi, bức tường trong tiếng anh là gì?"
"Wall."
"Còn đôi mắt?"
"Eyes."
"Đầu gối thì sao?"
"Knee."
"Ồ, tớ cũng yêu cậu lắm crush à."
Lúc này, anh mới nhận ra là mình vừa bị chơi một vố. Anh cầm lấy quyển sách đang gấp gọn trên bàn kia khẽ gõ nhẹ vào đầu cô.
"Cậu đấy, bớt đi thả thính lung tung đi. Học không lo học."
"Tớ chỉ thích thả thính cậu thôi crush ạ."
Ngay lập tức, người nào đó liền đen mặt lại, vội vàng chạy ra khỏi lớp.
Gớm!
Lại xấu hổ rồi chứ gì?
Đó chính là lớp trưởng kiêm crush của Lộ Khiết đấy. Lớp trưởng của cô lạnh lùng cao ngạo lắm, thả thính mãi mà chẳng thèm dính gì cả. Thôi kệ, chỉ cần Lộ Khiết tiếp tục cố gắng là được. Cô tin rằng, rồi sẽ có một ngày crush cũng sẽ thích lại mình thôi.
\[...\]
"Này lớp trưởng, theo định luật III Niu\- tơn, tớ thích cậu, cậu cũng phải thích tớ chứ."
"Nhưng hai trừ một không bằng một trừ hai ok. Thế nên là cho dù cậu thích tôi nhưng tôi cũng không thích cậu."
Lộ Khiết xì một tiếng, bĩu môi trở về chỗ ngồi của mình.
Eo ôi!
Crush của cô sao lại phũ thế không biết? Quả nhiên là cứng như crom, mạnh mẽ như urani, phức tạp như lưu huỳnh, bốc hơi nhanh như hidro. Nhưng không sao, cô thích!
Ngồi trong giờ học, cô mải mê ngắm nhìn lớp trưởng, Trình Duy, không tập trung vào việc học thế là bị thầy giáo phạt đứng ngoài cửa. Xấu hổ chết đi được! Lại mất hết hình tượng trước mặt crush rồi.
\[....\]
"Này, lớp trưởng ơi...."
"Cậu làm ơn thôi đi Lộ Khiết, đừng có suốt ngày làm phiền tôi nữa."
Trình Duy đập quyển sách xuống bàn, bước ra khỏi lớp với khuôn mặt bực bội, trông thật đáng sợ.
Cô chỉ muốn nói "Lớp trưởng ơi, bài này tớ không hiểu, cậu giảng cho tớ nghe được không?" thôi mà.
Làm phiền sao?
Trình Duy cảm thấy phiền. Chẳng lẽ, cô phiền phức đến vậy sao? Phiền phức đến nỗi khiến anh phải cảm thấy khó chịu.
Trái tim cô bỗng nhói lên, lòng cô trùng xuống, cô nhìn theo bóng lưng của Trình Duybmà không khỏi cười khổ.
Cô thích anh. Lộ Khiết thật sự rất thích anh. Thích đến nỗi mà hằng đêm cô đều ngủ không ngon giấc. Lộ Khiết thích anh, ai cũng đều có thể nhìn ra. Nhưng hình như, Trình Duy không thích cô, còn tỏ thái độ khó chịu, bực bội mỗi khi cô lại gần anh.
Vì sao Trình Duy lại không thích cô? Chẳng lẽ do cô xấu xí, hay là vì thành tích của cô không tốt?
Không, hoàn toàn không phải vậy. Lộ Khiết chính là học bá chính hiệu, thành tích lúc nào cũng đứng đầu toàn trường. Bao nhiêu cuộc thi, bao nhiêu giải thưởng đều do Lộ Khiết dành được về cho trường. Chưa thi đại học, nhưng ai cũng đoán được thành tích thi của Lộ Khiết chắc chắn sẽ rất cao.
Nhưng chỉ tiếc, cô không hề xinh đẹp. Ngoại hình cô bình thường, không xấu nhưng cũng không đẹp, chỉ được xếp vào hàng được coi là dễ nhìn.
Chẳng lẽ là vì thế nên Trình Duy mới không thích cô ư?
Không, anh hoàn toàn không hề để ý đến ngoại hình, chỉ tiếc, người anh thích không phải là cô. Người mà Duy thích là một em gái khối dưới, em ấy học không giỏi, ngoại hình cũng chỉ ưa nhìn.
Tại sao, Trình Duy lại thích em ấy chứ không phải là cô?
Cô có gì không bằng em ấy, thậm chí thành tích của cô lại hoàn toàn vượt trội.
Cô thích anh, thích hẳn ba năm. Cô dùng cả ba năm thanh xuân của mình để theo đuổi anh, chẳng lẽ anh không động tâm một chút nào hay sao?
\[...\]
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, valentine, cô quyết định tỏ tình với vị lớp trưởng kiêm crush của mình. Hôm qua, cô thức đến tận khuya để tự tay làm sôcôla tặng cho anh. Lộ Khiết muốn cho anh thấy được tình cảm của mình, thấy được việc cô thật sự thích anh.
\[....\]
"Lớp trưởng, valentine vui vẻ."
Lộ Khiết chìa hộp sôcôla mà tối qua mình tự làm ra trước mặt anh.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng đáp lại.
"Vớ vẩn!"
Trình Duy định xoay lưng bỏ đi nhưng bị cánh tay của Linh kéo lại. Linh lấy hết can đảm mà hét lên.
"Trình Duy, tớ thích cậu!"
Không có tiếng trả lời.
"Tớ thật sự rất thích cậu!"
Lần này, đáp lại cô cũng chỉ là sự im lặng, im lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếng gió vù vù từ những chiếc lá xanh trên cây mà thôi.
"Trình Duy, tớ thích cậu! Cậu có thích tớ không?"
"Không!"
Một chữ "không" lạnh lùng phát ra từ khoé miệng của Trình Duy khiến Lộ Khiết hoàn toàn sụp đổ. Theo đuổi cậu ba năm, nay lại nhận được một chữ không. Chữ "không" nói ra không hề có một chút áy náy nào cả.
Trình Duy hất tay cô ra, khiến hộp sôcôla trên tay cô rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn. Nhìn những viên sôcôla đã vỡ, giọt nước mắt của cô rơi xuống. Chúng vỡ rồi, nát mất rồi. Giống như trái tim cô bây giờ vậy, tan nát, đau thương đến mức nghẹt thở.
Trình Duy cứ thế bước đi, không hề mảy may đến người con gái ở phía sau lưng mình. Trái tim anh bất giác nhói lên, nhưng anh không hề thích Linh, nếu không thích thì cứ bình thản mà bước đi.
Trình Duy, đây là lần cuối cùng tôi tỏ tình với cậu. Từ giờ, tôi sẽ không thích cậu nữa.
Tôi thích cậu ba năm, mặc dù cậu không hề thích tôi, nhưng cũng cảm ơn cậu đã mang đến cho tôi ba năm thanh xuân tươi đẹp nhất.
Cảm ơn và tạm biệt cậu, cả thanh xuân của tôi.