Vì náo nhiệt nên đã kinh động đến người ngồi ở phòng trong, khi thấy Tô Tô đã bước ra, mắt cả hai đã giao nhau, ta định nói luôn thì Tô Tô đã nháy mắt với ta trước, và tất nhiên điều đó đã được những người bên cạnh ta thu vào mắt, nhẹ bước đến bên nàng ta, ta cũng muốn biết là nàng ta định nói cái gì?.
"Ta đã thất bại vì bị tên Nhị vương gia ấy từ chối rồi! ngươi cũng nên rời khỏi đây đi"
Nhắc đến chuyện này làm ta có chút không thoải mái, ta nhẹ lắc đầu làm nàng ta có chút không hiểu.
"Sao vậy?"
"Thật ra ta cũng có chuyện muốn nói đây! ta..."
"Ồ hóa ra ngươi ở đây à! Vô Danh!"
Chợt một bàn tay ở đâu đã câu lấy cổ ta, làm ta giật mình chưa kịp tránh ra thì Thác Nghiêm đã đánh tới.
"Buông Cách Nhi ra!"
Là Hồng Y hắn, hắn cũng nhanh nhạy mà né tránh, thì tay ta đã được Cẩn Triệt giữ lấy rồi kéo thân ta vào người chàng, còn hắn tuy tránh kịp nhưng hắn cũng trúng đòn tấn công của Quân Nhuẫn, trúng ngay một chưởng, hắn lùi lại thì Tô Tô cũng nhanh tiếp ứng cho hắn, làm ta phải mắt vài khắc để kịp ngăn lại.
"Dừng tay đi!"
Lời nói của ta hình như đã có hiệu lực, tất cả mọi ánh mắt đều hướng nhìn kèm theo sự khó hiểu, ta khụ nhẹ một tiếng để giải thích sự hiểu lầm này.
"Là người quen cả!"
Ánh như như giết người cả ba chàng hướng về người đang ôm ngực bị thương kia, ta biết các chàng là đang nghĩ các gì.
"Vô Danh chuyện này là sao?"(Tô Tô liền hỏi ta)
"Ta tên thật là Mạc Tử Cách! các chàng ấy đều là tướng công của ta"
Có vẻ hơi bị sốc khi nghe ta nói thế, cả hai người đó đều hướng mắt về phía ta.
"Là Tứ vương phi! (cả hai đều đồng thanh)
Ta cũng gật đầu xem như trả lời thì người bên trong đã đi ra, ta liếc sơ là Nhị vương gia hắn còn có cả Tấn Triệu chàng nữa.
"Ngũ đệ đây là xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Ngũ vương gia cũng cười khổ trước câu hỏi của Nhị vương.
"Chỉ là một chuyện không tốt của tên Trường Minh Tiêu thôi!"
Ta không biết sao vẫn tránh ánh mắt của Tấn Triệu, có lẽ tự giờ chàng chưa nhận ra ta cũng nên vì đang nhìn Tô Tô và Hồng Y hắn nên không để tâm tới, chuyện lạ hơn là ánh nhìn đấy sát khí của các chàng ấy vào Nhị vương hắn, làm ta thật không hiểu nổi cho đến khi Quân Nhuẫn nắm lấy cánh eo ta mà hướng đến Nhị vương hắn.
"Thế nào Nhị vương gia! Nương tử ta đã bình an thoát ra, ngươi cảm thấy giờ nên tính sổ thế nào đây?"
Ta tròn mắt, Tấn Triệu cũng nhanh nhìn đến ta, vẻ mặt chàng đã loa tỏ niềm vui, ta lại nhanh tránh đi, còn Nhị vương hắn đã có chút biến sắc khi nhìn đến ta.
Quân Nhuẫn lại cao giọng.
"Bắt giam Thất vương phi của Ly quốc đây là tội gì ngươi cũng biết, giờ ta sẽ vào hoàng cung kêu hoàng đế Tấn quốc chủ trì công đạo"
Nhị vương mắt khẽ động nhanh thu lại sắc mặt, môi chợt kéo cao.
"Thất vương gia thật khéo đùa, ta bắt giam người? Vậy bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng? Không phải ở đây sao?"
Thác Nghiêm cũng mở lời, khi nhìn sang ta.
"Thật buồn cười? Các ngươi đang vu khống cho ta sao?"
Hắn đã nhanh nhìn đến ta. Loading...
"Thất vương phi, xin hỏi ta có bắt giam ngươi hay không?"
Ta thật chẳng bị bắt giam gì cả, với tính trung trực, thật thà ta định nói không, nhưng thấy sự việc không đơn giản vậy, nên cũng định hùa theo các chàng ấy nhưng đã bị Tấn Triệu lên tiếng trước.
"Chuyện hôm nay xem như kết thúc tại đây, lời của Nhị hoàng huynh, Tấn Triệu ta xem như không nghe thấy, Nhị hoàng huynh chắc sẽ hiểu"
Rất hài lòng về lời nói, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý ấy trên môi, không trả lời mà rời đi, mà Quân Nhuẫn, Thác Nghiêm với Cẩn Triệt cũng không nói gì, nhìn vẻ mặt của các chàng ta biết họ đang cùng một suy nghĩ.
"Nương tử! Để ta xem, nàng có bị thương ở đâu không?"
Tấn Triệu đã bay tới nắm lấy tay ta, vẻ mặt lo lắng ấy nhìn tới lui khắp người, là thật chẳng chút giả dối, ta chỉ nhẹ cất tiếng.
"Không sao!"
Chợt như nhớ ra đều gì chàng đã nhíu mày.
"Nàng là tên Vô Danh đó?"
Ta cũng gật đầu vì đã bị phát hiện.
"Ta muốn nghe một lời giải thích!"
Ta im lặng, không lẽ ta nói vì chàng đã có nữ nhân khác nên ta tránh chàng sao?.
"Chủ nhân! Vương phi đây là vì trị độc ạ!
Tô Tô đã mở lời giúp ta, có lẻ cũng nhắc cho các chàng nhớ ta vẫn còn đang trúng độc.
"Đã có cách trị rồi sao?"
"Bẩm đúng thưa chủ nhân!"
Niềm vui của các chàng ấy đã hiện lên khắp gương mặt, làm ta cảm thấy bản thân thật hạnh phúc khi được làm thê tử của các chàng ấy.
Bên ngoài.
Khi vừa lên xe nụ cười của Nhị vương đã thu lại hết chẳng để lại chút gì, thay vào đó là vẻ mặt âm lãnh như muốn giết người đến nơi, làm thuộc hạ của hắn cũng phải co rún người khi nhìn đến.
"Về phủ!"
"Dạ! Vương gia..."