Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 39




Thật trùng hợp vừa cùng Thẩm Sư chàng về đến phủ thái tử thì đã gặp ngay Tác Thác Nghiêm còn có công chúa Đông Thành cùng nữ nhân Tiêu Nhược Lan ấy nữa, vì cũng cùng một đường nên cũng không thể tránh mặt được nữa, bầu không khí này đúng là làm người khác không biết phải nói thế nào cho phải.

"Là Mạc Tử Cách!"

Không những công chúa Đông Thành ngạc nhiên mà còn nữ nhân kia, mặt đã tái nhợt khi trong thấy ta, là đang sợ ta vạch trần bộ mặt kinh tỏm của cô ta ư?.

"Thật là trùng hợp lại gặp công chúa ở đây!"

Hướng công chúa Đông Thành ta khẽ lên tiếng như chào hỏi dù sao hai nước cũng đã hòa bình rồi, nên chuyện xưa trên chiến trường xem như không tính nữa.

"Ta cũng thế! Mạc tướng quân, ta nghe nói Nhị vương Tây quốc cũng đến đây để tìm ngươi đấy!"

"Vậy sao?"

Ta chẳng ở không đâu mà nhìn cái vẻ châm trọc của nàng ta, vọi buông một câu rồi cũng nhanh bước qua.

Tác Thác Nghiêm hắn cũng không có hành động gì bất thường, có lẻ bức thư ta để lại hắn vẫn chưa đọc, nhưng chưa được ba bước thì đã gặp Tây Cẩn Triệt cùng thái tử cũng đi tới.

"Cách Nhi!"

Theo tiếng gọi vui mừng, thì hắn đã nhanh chạy đến ôm lấy ta.

"Cách Nhi! Nàng vẫn bình an"

Ta vẫn chưa kịp mở lời thì Thẩm Sư đã kéo ta ra.

"Nhị vương gia xin tự trọng, nàng là thê tử của tại hạ"

Hai người nam nhân này, ánh mắt như phát hỏa nhìn đối phương như kẻ thù truyền kiếp vậy,ta cũng không trách được Thẩm Sư chàng nói quả là không sai, nhưng ta hiểu Cẩn Triệt rất rõ, lúc trước tới giờ hắn vẫn rất tự nhiên với ta như thế.

"Tốt quá! Mạc tướng quân cuối cùng cũng đã tìm được tướng quân"

Thái tử đã nhanh chen vào phá tan bầu không khí căn thẳng kia, ta cũng nhẹ mở lời để nhanh tránh đi, chứ đứng ở đây mãi chắc sẽ chết ngạt vì những ánh mắt này quá!.

"Vâng! Thần trở về cũng muốn mau chóng về Tây quốc"

"Ừm! Ta cũng thấy các tướng công của tướng quân sắp lo chết rồi, còn Lưu Nương nữa chứ! Nàng ta cứ nhắc tướng quân mãi"(mỉm cười)

"Vâng! Vậy thần xin đi trước"

"Cách Nhi! Nói chuyện với ta một chút đã"

Cẩn Triệt đã nắm lấy tay ta, Thẩm Sư tay cũng đã nắm thành quyền, vẻ mặt không vui rõ rệt.

"Ha! Ha! Đúng là số đào hoa có khác, bổn công chúa thật ngưỡng mộ Mạc tướng quân quá!"

"Lam Nhi! Muội đừng thái quá"(thái tử đã nhanh ra mặt)

"Gì chứ? Muội chỉ nói sự thật thôi!"(bậm môi)

"Công chúa cùng Nhược Lan về trước đi, ta cũng có chuyện nói với Mạc tướng quân đây!"

Người tự giờ im lặng đã lên tiếng, tất nhiên tất cả mọi ánh mắt đều dồn về hắn, Tiêu Nhược Lan tỏ vẻ không bằng lòng nên cố nài nỉ hắn.

"Thác Nghiêm ca ca, muội muốn ra ngoài mua một ít đồ, huynh đi với muội được không?"

"Ta còn việc, muội có thể đi với công chúa đây"

Hắn từ chối thẳng thừng nên Tiêu Nhược Lan cũng không thể làm gì được.

khẽ giọng dạ một tiếng rồi cũng nhanh lui bước cùng công chúa Đông Thành, nhưng giờ chuyện ta quan tâm không phải là chuyện của họ mà là giữa các nam nhân này đây, Cẩn Triệt hắn cũng muốn nói chuyện riêng với ta mà cả Tác Thác Nghiêm cũng thế, nhưng Thẩm Sư lại không đồng ý, nên ta nghĩ chỉ có một cách là cùng nhau ngồi lại nói chuyện mà thôi.

Ngồi trong đình, Cẩn Triệt cùng Thác nghiêm ngồi một bên đối diện còn Thẩm Sư thì ngồi kế bên ta, không ai phát ra lời nào, hai nam nhân ngồi đối diện thì cứ nhìn chằm chằm vào ta còn Thẩm Sư thì cũng đưa ánh mắt không vui về phía họ, còn ta chẳng dám ngẩn đầu nhìn chỉ cấm cúi uống trà của mình, thật ra ta cũng biết đại khái họ sẽ nói gì nhưng đó sẽ nơi riêng chứ như thế này thì nói cái gì kia chứ!.

"Nếu không có chuyện gì thì tại hạ còn đưa nương tử của mình về nghĩ ngơi nữa, chắc Nhị vương và quân sư đây không phiền"

"Cách Nhi! Chuyện đã đến nước này, ta nghĩ cũng nên đối mặt mà nói chuyện thôi!"

Thay vì phải nói chuyện với Thẩm Sư, Tác Thác Nghiêm lại đưa mắt sang ta, làm ta muốn tránh cũng tránh không được, muốn sặc luôn nước trà.

Đúng là chạy trời không khỏi nắng, ta biết Thẩm sư và Cẩn Triệt là người thông minh, nên sau khi Thác Nghiêm dứt lời cả hai cũng hướng mắt về phía ta, tiêu rồi! Ta sẽ phải giải thích thế nào đây?.

"Ngươi là muốn nói gì đây? Chuyện ngươi bắt nương tử ta đi, ta còn chưa tính, nay lại muốn giở trò gì"(cau mày)

Thẩm Sư đã chen vào trong tức giận, nhưng Tác Thác Nghiêm không trả lời mà cứ đợi ta, khẽ nhắm mắt rồi mở nhanh ra ta cố định thần trở lại chưa kịp mở miệng thì...!

"Không ngờ lại tụ họp đông đủ như thế?"

Giọng nói từ phía sau đã vọng tới, ta vọi xoay lại là Quân Nhuẫn chàng cũng đến, phía sau là Thúc Lang cũng đã trở về.

Giờ thì căng thẳng hơn nhiều rồi chỉ còn thiếu Tấn Triệu nữa là văn võ bá quan đều có đủ.

"Nương tử! Lại đây với ta nào!"

Quân Nhuẫn đã kéo ta lại bên người chàng, rồi cũng nhanh hướng ánh mắt hình mũi tên vào Thác Nghiêm.

"Tác quân sư! Việc bắt giữ vương phi của một nước là nghiêm trọng thế nào chắc Tác quân sư đây đã rõ"

"Là ta cứu nàng từ chiến trường, chứ không bắt giam gì cả"(thản nhiên)

"Nương tử! Có thật không?""Ừm!"

Ta thành thật gật đầu, đúng là hắn cứu ta thật, và chuyện giữ ta lại cũng có, nhưng ta không thể nói hắn bắt giam ta, nếu không hắn sẽ bị trị tội. Sau khi ta gật đầu xong thì lại bị những ánh mắt sắc bén của các chàng nhìn đến, tâm ta lộp bộp vài tiếng, các chàng là đã nhận ra rồi.

"Sẵn đây ta nói luôn vậy!"

Cẩn Triệt cũng đã lên tiếng, làm ta bỗng hồi hộp lạ thường.

"Ta đã xin hoàng huynh ban hôn rồi! Cách Nhi! sau khi về Tây quốc chúng ta sẽ thành thân"

Ta cả kinh đưa mắt nhìn hắn, tại sao kia chứ! Hắn thanh cao, hắn sạch sẽ biết bao nhiêu vậy mà vì một nữ nhân như ta hắn lại muốn cùng các nam nhân khác chung sống.

=============================

Tửu lâu.

"Này Tử Cách! Ta nói này Tứ vương, Thất vương, Vân công tử, cùng với Vương thần y đều là nam nhân cả, ngươi thấy đó, họ đã nhượng bộ, thương ngươi lắm rồi nên mới cùng nhau chung sống, nay lại thêm hai người nữa thì ta thật hết biết làm sao luôn" Loading...

"Ta...cũng không biết thế nào, chỉ đã ban rồi, ta là người Tây quốc ngươi nghĩ ta kháng được không? Còn về Tác Thác Nghiêm...ta cũng thật đau đầu"

Dứt câu ta đã tự rót vào chung rồi uống liền ba chung, làm Lưu Nương cũng giật mình, tay đã nhanh chụp chung rượu lại.

"Trời! Trời! Đại tướng quân à, ngươi là muốn say chết đó hả, ngươi xem đã uống hết bốn bình rồi còn gì?"

Vừa nói Lưu Nương vừa chỉ những bình rượu rỗng bị vứt trên sàn, ta cũng chẳng màng tới.

"Người đâu! Lấy thêm rượu cho ta!"

"Dạ! Có ngay khách quan"

"Được thôi hôm nay không say không về!"(Lưu Nương cũng giơ cao chung tỏ vẻ nghĩa khí)

Lưu Nương cũng ép bụng mà cạn chung cùng ta, người tri kỷ này thật có đốt đuốc cũng tìm đâu ra, nhanh sau đó ta đã chòm đến ôm lấy nàng ta, bắt đầu lèm bèm.

"Lưu Nương! Chỉ có ngươi là hiểu ta nhất...ta thích Lưu Nương nhất"

Mặc cho những ánh mắt tò mò khác đang nhìn, Lưu Nương nhẹ vỗ vỗ đầu ta, miệng cong lên đầy thích thú.

"Say rồi! Mỗi lần ngươi say là như thế này đây, thật đáng yêu hết sức"

"Ta chưa say! Ta vẫn còn tỉnh táo...ta thật ghét bản thân ta vô cùng, những nữ nhân đó nói đúng...ta thật rất bẩn...!"

"Ngốc! Chuyện nam nữ sao nói được, các tướng công của ngươi mắt nhìn cao hơn người, ngươi nghĩ ngươi không cao quý, không hơn các nữ nhân tối ngày chỉ biết phấn son lòe loẹt, thích hưởng thụ kia thì họ sẽ để ý sao?"

Búng mạnh vào trán ta còn tỏ vẻ mặt bực bội, đây là Lưu Nương mà ta thích nhất.

"Khì...khì! Lưu Nương là tốt nhất rồi! Nào uống đi"

Tay nhanh, ta chụp lấy bình rượu, lần này không rót nữa mà đã uống hết nguyên bình, Lưu Nương chỉ còn biết đơ mặt ra mà nhìn, trán đã rịn đầy mồ hôi.

"Tử...Tử Cách à! Các tướng công của ngươi sẽ giết ta mất"

"Hai tiểu nương tử có muốn uống cùng mấy huynh đệ ta không?"

Ở đâu đã xuất hiện ba tên vô lại, đứng trước bọn ta còn cười nham nhở làm người khác muốn phát nôn.

"Không cần! Các ngươi cút đi"

Lưu Nương đã tỏ thái độ, nhưng bọn chúng càng lấn tới, hai trong ba tên đã nhanh giữ lấy tay ta và Lưu Nương.

"Ngoan nào!"(cười điểu)

"Khốn kiếp! Buông ra"

Lưu Nương chóng cự, quát lớn, nhưng dường như là vô dụng, thấy ta vẫn thản nhiên, Lưu Nương đưa ánh mắt lo lắng sang ta.

"Tử...Cách!"

"Cho các ngươi cơ hội sống, ta điếm đến ba, mau cút khỏi đây"(ta vô cảm)

"Ha!ha! Cái gì mà cơ hội..."

"Một!"

"Mỹ nhân, theo bồi gia nào!"

"Hai!"

"Á!..a.."

Ta chưa đến đến ba thì đầu của ba tên đó đã rơi xuống đất, làm tất cả những nguời có mặt nơi đây đều khiếp sợ, bỏ chạy tán loạn, Lưu Nương cũng mở to mắt trong kinh ngạc, ngồi bịt xuống, giọng hơi run nhìn những hắc y đang đứng.

"Vương phi! Đã để người kinh sợ!"(cúi đầu)

Khẽ phớt tay, như hiểu ý, bọn họ cũng nhanh biến mất.

"Tử...Cách! Họ là...?"

"Người...của các chàng..."