Vãng Lai lầu.
Hai nữ nhân bị trói lại, tóc tai rũ rượi, mắt chứa ngập lệ, sợ đến mặt mày trắng bệch chẳng còn chút máu, ngước mắt nhìn hai nam nhân đang nhàn nhã thưởng trà kia, rồi nhìn lại cái đầu được đặt giữa bàn thật khiếp sợ đến không thể nói thành lời.
"Thân là muội muội của Cách Nhi mà các ngươi có thể làm ra được những chuyện thế này thật đúng là làm Ly Quân Nhuẫn ta phải nhìn khác về các ngươi rồi!(cười nhạt).
Nhấp nhấp ngụm trà Tấn Triệu cũng thản nhiên.
"Nói đi! Các ngươi muốn chết như thế nào?"
"Tha..tha cho bọn muội đi, bọn..muội không dám nữa đâu"(Ngọc Cát run sợ)
"Tha sao?"
Liếc nhẹ một cái Tấn Triệu đã ném chung trà vào đầu Ngọc Cát, làm Ngọc Cát đau đớn mà kêu lên, Đan Đan cũng hoảng hồn, khóc đến nói không thành tiếng.
"Bọn...muộiii..không..dám.."
"Theo ta thì giết bọn chúng quá dễ dàng rồi, đưa chúng và kĩ viện, một ngày tiếp một trăm nam nhân xem chúng sẽ thế nào!"(vẫn chẳng tỏ thái độ gì)
Nhìn Quân Nhuẫn, Tấn Triệu cũng nhếch môi tán thành.
"Không tồi!"
"Người đâu! Lôi bọn chúng đến kĩ viện cho ta"(Tấn Triệu đã giơ tay ra lệnh)
Ngọc Cát và Đan Đan như chết lặng tại chỗ, một lúc sao mới có thể hoàn hồn.
"Không..ta không muốn..."( gào khóc)
Trước khi bị lôi đi, ta cũng kịp đến, mở mạnh cửa ta xong thẳng vào, nhìn Đan Đan và Ngọc Cát đang gào khóc thảm thiết, còn bộ dạng chúng thế này chẳng ra dạng người nữa là ta cũng cả kinh.
"Nương tử! sao nàng lại đến đây"(Quân Nhuẫn nhanh nhẫu đến bên ta)
"Đại tỷ...cứu bọn muội à!"
Như tìm được sợ dây cứu mạng, Đan Đan ôm lấy chân ta cầu cứu, ta vừa định mở lời thì Tấn Triệu đã lên tiếng trước.
"Nương tử! Nàng vẫn chưa khỏe đâu, để ta đưa nàng về nghĩ ngơi!"
Buông thêm một câu lạnh tanh.
"Mau lôi chúng đi!"
"Không! Đại tỷ, bọn ta là tỷ muội mà, tỷ nở thấy chết không cứu sao?"(Ngọc Cát cùng chồm đến bên ta)
"Tỷ muội? Các ngươi còn dám nói là tỷ muội với nàng"(mặt Quân Nhuẫn đầy vẻ ghét bỏ)
"Được rồi! Tha cho bọn chúng đi, dù sao ta cũng không sao"
"Không thể!" (Cả hai cùng lên tiếng phản đối)
"Tuyệt đối hôm nay ta không thể tha cho bọn chúng được!"
Tấn Triệu mặt đã đầy sát khí,ta thật không biết phải làm thế nào với các chàng, một khi họ đã quyết thì khó mà lung lai, còn ta thì không thể bỏ mặt sự sống chết của bọn chúng không màng, nếu chúng có chuyện gì, người đau lòng nhất chính là phụ thân ta, ta thật không thể để phụ thân đau lòng được.
"Nếu các chàng không tha cho hai muội ấy thì Tử Cách ta cũng sẽ không màng đến các chàng nữa!"
Không khí thật tĩnh lặng khi ta dứt câu, Tấn Triệu và Quân Nhuẫn đều không nói gì, sau một hồi im lặng Tấn Triệu lại lên tiếng.
"Được! Tội chết thì có thể tha nhưng tội sống thì không thể thứ"
Nhanh tay động thủ chàng rút kiếm ra, một cái lóe sáng đã gạch mạnh hai đường lên mặt của Đan Đan và Ngọc Cát, chúng đau đớn ôm mặt ngã nhào xuống đất.
"A...mặt của ta..."(Đan Đan)
"Đồ khốn kiếp nhà ngươi...ta sẽ không tha cho các ngươi đâu..."
Dù đau đớn vì bị hủy dung nhưng Ngọc Cát vẫn hướng ánh mắt câm hận về phía ta.
"Cắt lưỡi bọn chúng cho ta.."(giọng lạnh thấu xương)
Một cái ra lệnh của Quân Nhuẫn, một sát thủ bước đến vừa rút kiếm ra thì cả hai đã hãi quá mà té xỉu, ta thật không nhẫn tâm nhìn chúng thế này nhưng Tấn Triệu xem ra đã nương tình lắm rồi, nên cũng không màng mà cũng xoay bước.
"Đây là do các muội tự làm, thì đừng trách ai"
Ra đến ngoài ta mệt mỏi ngã người lên kiệu không muốn quản chuyện gì nữa.
"Xem các chàng đã làm chuyện tốt gì rồi!"
Cả hai vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Nương tử! Dù trời có sập xuống thì vẫn còn bọn ta chống đỡ cho nàng!"
Có lẽ hai chàng ấy biết ta định nói gì, nên mới phát ngôn như thế, nhưng là nữ nhân, khuôn mặt giờ đã bị hủy thì có khác nào là sống không bằng chết đâu chứ,ta sẽ giải thích thế nào với phụ thân đây.
===================== Loading...
Không biết có phải vì bị hai chàng làm khiếp sợ đến hỏng não luôn rồi không, mà cả hai muội ấy đã không nói chuyện về vết thương trên gương mặt do ai làm, nhị nương khóc muốn hết nước mắt vì xót thương nữ nhi, còn ta thì cũng đã năn nỉ Thúc Lang hết mức đến nổi phải cầu xin chàng, chàng mới đồng ý chịu chữa trị cho bọn chúng nhưng còn bù thêm một câu là sẹo sẽ không chữa lành hết.
Buổi thiết triều.
"Bẩm hoàng thượng! Lão thần đề nghị việc lãnh binh lần này hãy để cho Mạc Tướng Quân!"
Tiếng thừa tướng vang lên làm ai trong triều cũng gật đầu tán thành.
"Bẩm! Lão thần cũng đồng ý với thừa tướng, vì Mạc tướng quân tuổi trẻ tài cao, đã xong pha không biết bao nhiêu trận mạc, trăm trận trăm thắng đúng là niềm tự hào của Tây quốc ta"(Thái phó cũng chen vào).
Phụ thân đưa mắt nhìn ta như có chút không nở nên đã đứng ra bẩm tấu.
"Bẩm hoàng thượng! Hãy để thần ra trận, Mạc tướng quân giờ đã là vương phi của Ly quốc và Tấn quốc rồi, thật không thích hợp"
"Mạc tướng quân là tướng của Tây quốc, việc công và tư phải phân minh"(vuốt chòm râu bạc giọng thừa tướng có vẻ châm biếm)
"Nhưng..."
"Bẩm! Thần Mạc Tử Cách xin lãnh binh ra trận đền ơn xã tắc "
Vì sợ phụ thân khó xử nên ta cũng vội chấp tay nhận lệnh.
Hoàng đế cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
"Tốt! Ngoại trừ hiền khanh ra, trẫm không thấy ai tốt hơn cả"
Dứt câu giọng người đã trở nên uy nghiêm.
"Mạc Tử Cách tướng quân nghe lệnh!"
"Có thần"(ta quỳ xuống nhận lệnh)
"Nay Đông Thành không muốn sống trong hòa bình mà muốn dẫn binh xâm chiếm Tây quốc ta, trẫm lệnh cho Mạc tướng quân lãnh binh ra trận dẹp giặc, giữ bình yên cho giang sơn Tây quốc."
"Thần! Mạc Tử Cách nhận lệnh"
Lệnh đã ban xuống kẻ lo âu người đắc ý, thật ra dù lão thừa tướng này không nói thì ta cũng tự mình lãnh lệnh thôi vì ta là tướng của Tây quốc, chỗ của ta nếu có đầu rơi máu chảy thì cũng là phải ở trên chiến trường.
Phủ đại tướng quân.
Sau khi thiết triều trở về phụ thân đã gọi ta đến thư phòng người, mặc dù biết nguyên nhân nhưng ta biết phụ thân cũng rất lo lắng cho ta, nhưng từ nhỏ người đã dạy ta đã là tướng thì phải đem quốc gia đặc lên hàng đầu, có lẽ người cũng hiểu khi người xem ta là nam nhi để nuôi nấng thì chuyện như thế này quá đổi thường tình rồi.
====================
Thay bộ tướng phục ra, ta mặc nhẹ một bộ lam y rồi phân phó cho Dạ Ý cùng Thiên Ý chuẩn bị mọi thứ để 2 ngày sau lên đường đến quân trại.
"Tướng quân người sẽ cho tứ vương cùng thất vương và Vương thần y hay chứ ạ!(Thiên Ý đưa mắt hỏi ta)
Buông bút trên tay xuống ta cũng không chút lưỡng lự mà trả lời.
"Ta sẽ nói cho các chàng biết!"
"Tướng quân lần này có phải là công chúa Đông Thành lãnh binh không?"
"Ừ!"
Ta chẳng tỏ chút thái độ để trả lời Thiên Ý, vì với ta có giao tranh với ai cũng không quan trọng nhưng ngược lại hai em ấy lại có chút lo lắng và tất cả đã thể hiện rõ trên khuôn mặt.
"Yên tâm đi, lần này không để cô ta đắc ý đâu!"