Cả một vùng trời đều một đỏ rực, sự âm ưu của chết chóc, cộng thêm mùi máu tanh xông lên nồng nặc, thi thể nằm chồng chất lên nhau một cách ngổn ngang, ta có hơi giật mình một chút vì những xác chết kia, không phải vì quá nhiều, với một người cầm quân giết giặc như ta thì chẳng có gì phải rùng mình, mà là do những cái xác đến mức quái dị đó, thân thì là dạng người nhưng đầu lại là đầu thú, thật làm người khác không khỏi phải lạnh gáy.
"Xem ra đã xảy ra một trận tắm máu rùng rợn"
Thẩm Sư vừa dứt câu thì ở đâu đã xuất hiện hai nam nhân đang lơ lững giữa không trung, thân mặc bạch giáp trông như thiên binh vậy.
"Các ngươi là ai mà dám đến đây?" Một tên thiên binh đã hỏi.
Tiến lên một bước Cẩn Triệt cũng chẳng vẻ gì e ngại mà cất giọng.
"Chẳng muốn đến đây làm phiền việc thuần phục yêu giới của chiến vương điện hạ, nhưng bọn ta đang có chuyện cần gặp"
Như đã nhận ra được người quen, hai thiên binh vội chấp tay cung kính.
"Ra là bạch thần cùng thượng quân! Xin mời"
Trước mắt ta là một luồng sáng chói lòa, đánh tan bầu không khí mang đầy chết chóc kia, một cánh cửa được mở ra, đến khi ta theo các chàng ấy bước vào bên trong lại là một khung cảnh khác một đường trắng xóa, hai bên thì đầy rẫy thiên binh mặc bạch giáp, họ cao lớn, thân thẳng, mắt cố định như không gì có thể làm họ giao động, qua binh có thể nhìn được tướng, chỉ cần nhìn sơ cũng đủ biết người đó tài giỏi thế nào.
Đến cuối một đoạn khá dài, ở vị trí trọng tâm là một nam nhân với một thân bạch chiến bào ngồi chễm chệ trên ghế ngọc, tóc buộc cao cố định bằng kim quan bạch ngọc, giữa ấn đường là một ấn ký trắng tinh thành một đường dài nhỏ, ánh mắt chim ưng sắc bén đó không phải là Tấn Triệu của ta rồi còn ai nữa, cả khuôn mặt tót lên sự lạnh lùng đầy kêu ngạo chàng so với sau này đúng là có phần không khác là bao.
"Nơi đây không phải để du ngoạn, các ngươi cũng có nhã hứng đến đây làm gì?"
"Chẳng muốn làm phiền nhưng vì không đợi được nên mới đến phiền điện hạ đây!"
Thẩm Sư đã cất giọng nhưng thái độ khá bình thản, dường như các chàng ấy biết nhau đã lâu rồi.
"Chuyện quan trọng gì mà đích thân hồ đế cùng thượng quân lẫn bạch thần đều đến tìm ta?" Nheo mắt trong ngờ vực.
"Về nàng ấy!" Cẩn Triệt đến nhìn đến ta mà trả lời.
Ta thấy sự ngờ vực càng tăng cao bởi cái nhìn đầy hoài nghi của Tấn Triệu, mắt chàng đã nheo lại.
"Phàm nhân?"
"Ngươi không cảm nhận được thần khí của ngươi đang ở trong người nàng?"
Lời Thác Nghiêm như nhắc nhở đã làm Tấn Triệu để ý, lần này ánh mắt chim ưng kia đã mở to theo sự kinh ngạc.
"Đây là chuyện gì?"
Lại cùng một câu hỏi hình như chỉ tiên nhân như các chàng ấy mới hiểu, tay Thẩm Sư đã choàng qua vai ta, thay những người kia giải thích.
"Nói ra thì ngươi cũng không tin đâu, ngay cả ta còn mơ hồ nữa mà! Cửu Dương huyền nữ nói nàng ấy chính là thê tử của chúng ta sau này!"
Rầm một tiếng vang dội, dưới chân một trận rung chuyển làm ta chút xíu nữa là đúng không vững may đã được Thẩm Sư giữ lại.
"Hồ ngôn! Các ngươi nghĩ ta là hài tử, mau biến khỏi nơi đây cho ta"
Tấn Triệu đã gầm giọng, đuổi khách, mà các chàng vẫn thản nhiên như không.
"Chuyện này bọn ta cũng khó tin, nhưng vì là Cửu Dương đã nói thì không sai được"Thác Nghiêm vẫn ôn tồn.
"Tin? Chuyện phi lý như thế mà bắt ta tin, biến khỏi đây, bổn điện hạ ta mà nổi giận thì lũ thượng thần như các ngươi cũng không tha"
Tấn Triệu quả là không thay đổi, thấy chàng ấy thế này ta thật không hiểu sao chàng ấy sau này có thể thương ta được, dù sao đã đến đây thì cũng không thể trắng tay trở về nên ta cũng thử xem sao.
"Ta biết ngài không tin, nhưng giờ chỉ có ngài mới giúp ta trở về được thôi!"
"Bẩm chiến vương điện hạ...không...không xong rồi!"
Một thiên binh hốt hoảng hiện ra làm bọn ta cũng phải chú ý đến. Loading...
"Nói!"
"Tụ hợp đông đủ quá nhỉ!"
Một luồng khói đen xuất hiện,theo lời nói thì một thân ảnh đã hiện ra, nam nhân một thân hắc bào, mái tóc bạc trắng đó cùng khuôn mặt quen thuộc nhưng nay tót ra một loại cảm giác làm người khác không dám đến gần, là Huyết Dạ chàng ấy, những nam nhân còn lại cũng đưa bộ mặt đầy đề phòng, nhưng ngay sau đó hành động của chàng ấy làm ta khá bất ngờ.
"Nương tử! Vi phu đến đón nàng về đây!" Cười đầy ôn nhu.
Ta nằm gọn trong vòng tay chàng ấy, rõ đây là bộ dạng của Huyết Dạ nơi đây nhưng sao chàng ấy lại biết ta.
"Huyết Dạ?" Ta gọi trong hoang mang.
"Ừ ta đây!"
Đánh tan bầu không khí tình chàng ý thiếp kia, Tấn Triệu đã bật dậy nhìn Huyết Dạ như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Ma vương ngươi cả gan dám đến chỗ ta"
"Ta đến đây không để đánh nhau, mà đưa nương tử ta trở về thôi!"
"Trở về phàm gian sao?"
Nghe từ trở về ta không biết chàng ấy đưa ta trở về đâu nên cũng buột hỏi thì nụ cười chàng càng trở nên ôn nhu.
"Về ma giới với ta, nàng chỉ thuộc về mỗi ta thôi!"
Đảo nhanh mắt nhìn những gương mặt thân quen đang hiện diện, ta thật không thể ở đây cùng Huyết Dạ được, còn các chàng ấy thì phải làm thế nào? Ta cũng yêu họ, ta không thể phụ họ được.
"Xem ra ngươi cũng biết không ít, hay kể bọn ta cùng nghe thế nào" Thẩm Sư đã chen vào.
"Không gì để kể!"
Mắt thấy Huyết Dạ sắp đem ta đi thì ba nam nhân còn lại cũng nhanh ra tay mà ngăn cản.
"Chưa nói rõ thì đừng hòng đi" Cẩn Triệt đã bắt được tay Huyết Dạ bằng thần lực của mình thế nhưng cũng nhanh bị chàng ấy phá ra.
"Lũ phiền như các ngươi, muốn ngăn ta đưa nàng đi thì chịu chết đi"
"Bỏ nàng ấy lại!"
Lần này đến Thác Nghiêm, cả người Huyết Dạ đã bị bao chùm trong một luồng sáng khi ta đã được Thẩm Sư kéo ra.