Nô Tài

Nô Tài - Chương 55




"Ngươi cùng hắn tình cảm huynh đệ nhiều năm tốt đẹp như vậy, vì cái gì còn muốn tranh giành ta từ tay hắn? Ngươi bắt giữ ta, đã đủ khiến hắn đau khổ rồi, trên đời này có loại ca ca như ngươi sao? Ngươi nhất định phải giúp hắn!" Ta lời lẽ chính nghĩa, nói đến thật kích động, hai tay nắm chặt lấy cổ áo hắn, ra sức lay Nhị vương gia, không nghĩ đến quá kích động, làm cho viên ngọc trên tay lập tức rớt vào trong cổ áo Nhị vương gia.

Nhị vương gia giật mình rụt cổ lại, lấy làm lạ hỏi: "Đây là cái gì?" Đưa tay tìm kiếm trong cổ áo, lấy ra, chăm chú nhìn vào, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Ta vội vàng giơ tay muốn lấy lại: "Là của ta, đưa ta."

...........

"Trả lại ngươi?" Nhị Vương gia căm tức nhìn miếng ngọc bội trong tay, tựa hồ có thù không đợi trời chung với nó, bộ mặt thay đổi dần, cư nhiên lại lộ ra vẻ dữ tợn, âm lãnh nói: "Tín vật đính ước... đúng là làm trò trước mặt ta, một tên Cửu đệ, giờ lại đến ngươi..." Hắn nghiến răng nói từng chữ từng chữ: "Một tên lại một tên không đem ta để vào mắt!" Dứt lời, đem khối ngọc hung hăng đập xuống đất.

Chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên.

Một viên ngọc tuyệt đẹp, phút chốc vỡ thành ba bốn khối, rơi đầy trên mặt đất.

Ta ngỡ ngàng nhìn những mảnh nhỏ xanh biếc trước mặt, Nhị Vương gia bắt lấy tay của ta, quát: "Ngươi đã thấy rõ? Không còn tín vật đính ước, ai cũng không thể đem ta coi không ra gì! Ngươi không thể, Cửu đệ càng không thể! Thiên hạ này không ai được phép xem thường ta, ta sẽ không cho ngươi gặp hắn, và hắn cũng sẽ không phải nhớ đến ngươi nữa."

Ta bị hắn rống đến lỗ tai đều ong ong lên, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt những mảnh ngọc vỡ. Nhị Vương gia dùng chân đá các mảnh ngọc văng ra xa.

"Không được nhặt nữa!" Hắn dữ tợn túm chặt cánh tay của ta rống: "Ngươi không được nghĩ đến hắ hắn, ngươi chỉ có thể nghĩ đến ta!"

Thanh âm của hắn quá lớn, cùng hắn so âm lượng ta nghĩ ta không có khả năng đấu lại, cho nên ta cũng không phí sức rống to "thi" với hắn mà nhẹ nhàng nói:

"Kỳ thật nói nửa ngày ta vẫn là không rõ. Ngươi rốt cuộc ghen với Sanh nhi, hay là ghen với ta, đừng nói là ghen với cả hai chúng ta nha?" Ta một hơi hỏi một chuỗi vấn đề, cau mày lại thêm một câu: "Hay là... Ngươi thấy chúng ta cùng một chỗ ngọt ngào mật mật, trong lòng ghen tị, nhất định phải tách chúng ta ra?"

Nhị vương gia đang tức giận bỗng nhiên ngừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm ta.

Nhìn đến khi cả người ta nổi hết cả da gà lên, hắn mới lạnh lùng nói: "Hừ, dù sao tín vật đính ước cũng không còn, ngươi cùng Cửu đệ duyên phận xem như đã cạn.(_ _") Hắn vẫn là đệ đệ tốt của ta, ngươi vẫn phải theo hầu ta như cũ."

Ta dùng ánh mắt nhìn Nhị vương gia như nhìn một kẻ ngốc sau một lúc lâu, lắc đầu nói: "Nhị vương gia, ngươi là khờ thật hay là giả ngốc? Không có tín vật đính ước, chẳng lẽ sẽ không còn tình cảm? Giống ngươi..." Ta chỉ chỉ xiêm y của hắn: "Không có bộ xiêm y tuyệt mỹ này, không có nhẫn lục bảo trân quý trên tay, sẽ không là Nhị Vương gia?"

Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, cánh tay giơ lên, hướng mặt cảu ta đánh xuống.

Ta nhắm tránh không khỏi, vội vàng nhắm chặt mắt lại chờ bàn tay hắn đánh xuống, không ngờ qua nửa ngày, trên mặt bị một người nhẹ nhàng ôn nhu vuốt vuốt.

Ta lặng lẽ mở to mắt, phát hiện Nhị vương gia đang tập trung tinh thần sờ loạn trên mắt, mũi, miệng của ta, trên mặt hắn cũng không có vẻ dữ tợn, thật giống như lần đầu tiên phát hiện cái gì thú vị vậy, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

Ta cả người choáng váng, không nghĩ tới Vương gia người nào cũng thay đổi sắc mặt lẹ như vậy, tiểu vương gia như thế, Nhị vương gia cũng như thế, nghĩ đến lão hoàng đế kia khẳng định càng thêm lợi hại.

"Ngọc Lang, " Nhị vương gia híp mắt, say mê nói: "Ngươi tính tình như thế này, khiến cho at hứng thú không thôi"

Ta đột nhiên đẩy hắn ra.

"Ngươi chiếm tiện nghi của ta!" Ta chỉ vào mũi hắn mắng to: "Ta cho ngươi biết, tiện nghi của ta chỉ có Sanh nhi mới được có! Ngươi một chút..." Ta hướng hắn nạt lớn, "... Một chút đều không thể chiếm!" (à, thì cái vụ *chiếm tiện nghi* này chắc bạn nào đọc đam mỹ đều biết ha, tức là sờ loạn nì, "dê xồm" nì, thậm chí là XXOO...mừ hok có sự cho phép của "đối tác":">)

Nhị vương gia thần tình say mê lập tức không cánh mà bay, ánh mắt một lần nữa lóe lên tia nguy hiểm, hồi phục vẻ khôn khéo thâm trầm ngày thường. Hắn hướng ta lạnh lùng nhìn, ta không khỏi thụt lui vài bước.

"Tiện nghi của ngươi, ta tùy thời đều có thể chiếm, nói nhảm, đừng nói chiếm tiện nghi, cho dù ta muốn ngươi, lại có ai dám lên tiếng?"

Nghe ngữ khí nghiêm nghị của hắn, ta có chút bất an, đá đá dưới cái vòng dưới chân, phát ra thanh âm rổn rảng.

Nhị vương gia cúi đầu nhìn, lại bất đắc dĩ cười cười, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta thật không muốn làm như vậy. Chỉ sợ một khi có tình nhân, lại mất luôn đệ đệ điều đó thật không đáng."

Ta nghe mà cảm thấy hồ đồ, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta, lại nói: "Cửu đệ bất quá nhất thời mê luyến mà thôi, hắn hội sẽ có một ngày biết ca ca so với tình nhân trọng yếu, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện đem ngươi giao cho ta. Như thế, mới có thể vẹn toàn đôi bên.... Ta... Ta sẽ chờ..."

Tâm tư phức tạp của hắn, ta cuối cùng cũng hiểu rõ một chút.

Ta lại lắc lắc đầu, thở dài: "Chính ngươi cũng biết đây là người si nói mộng, tại sao cứ phải nói ra những lời lừa mình dối người? Ngươi vừa muốn Sanh nhi là hảo đệ đệ của mình, vừa muốn cướp thứ quý giá của hắn, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy a?" Đối với việc có thể hiểu rõ tâm tư Nhị Vương gia ta thực là phi thường tự hào.

Nhị vương gia không để ý tới lời của ta, ánh mắt lại rơi xuống cái còng dưới chân ta, xoay người mở cửa, gọi Tôn quản gia vào, chỉ vào cái còng dưới chân ta, mắng: "Cái vòng tại sao lại ngắn như vậy, thế này thì nhúc nhích thế nào? Chỉ có thể đứng cố định, hôm này lại lạnh như vậy, ngươi muốn làm cho hắn đứng một chỗ lạnh đến chết sao? Hỗn trướng!"(Cái này người ta gọi là *giận cá chém thớt* a ;))

Tôn quản gia rụt cổ, nơm nớp lo sợ nói: "Chủ tử nói là làm giống kiểu dáng chủ tử đưa..."

"Còn dám tranh luận?" Nhị vương gia giơ tay cho Tôn quản gia một cái tát thật mạnh ngay miệng: "Đi, làm một cái vòng khác to hơn, còn dám làm khó hắn, ta sẽ đem ngươi khóa trong nhà xí!" (thú thật thì tớ cũng ko hiểu cái "vẻ ngoài" của cái còng này???)

Tôn quản gia té ra cửa, chỉ chốc lát mang theo thợ rèn cầm rất nhiều dụng cụ, hoang mang rối loạn bước vào phòng. Đo đo, ghi ghi chép chép, không yên bất an quan sát sắc mặt Nhị vương gia, thấy Nhị vương gia nghiêm mặt gật đầu, mới cúi đầu cung kính lao ra cửa.

Hiện tại vòng trang sức dài quá, ta có thể tùy ý ở trong thư phòng đi lại, muốn ngồi cũng không cần ngồi dưới chân bàn nữa.

Nhị vương gia ôn hòa hỏi ta: "Như thế nào? Thoải mái hơn đi? Ta rất ít khi đối người bên ngoài dụng tâm như thế, ngươi cũng nên lộ cái khuôn mặt tươi cười cho ta xem."

Ta kéo cái vòng, ngồi xuống một cái ghế, quả nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

"Cười, đương nhiên phải cười!" Ta rung đùi đắc ý nói: "Cứ năm mươi bước ta sẽ cười một trăm bước, thiên hạ cư nhiên cỏ kẻ như vậy thực sự ngu dốt, ta cũng đang mắc cười muốn chết đây." Dứt lời, ha ha cười lớn lên.

Nhị vương gia sắc mặt đang tốt, quả nhiên trở nên đen như hắc ín.

Kết quả, cái còng vừa mới được làm lớn lên, lại bị Tôn quản gia cùng thợ rèn hổn hển chạy đến, bận bịu nửa ngày, rút về nguyên dạng ngắn ngủn.

"Hiện tại đã là một trăm bước, ngươi lại có thể tiếp tục cười." Nhị vương gia lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, đem tấm lót da thú ném xuống dưới chân bàn: "Ngồi xuống đây."

Đệm da thú so với sàn nhà lạnh như băng quả nhiên tốt hơn nhiều. Ta lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, khóe mắt thấy một mảnh xanh biếc, đưa tay sục sạo dưới chân bàn, quả nhiên có một mảnh ngọc nhỏ. Ta đem mảnh ngọc kia ấp vào tay, ngây ngô ha hả cười.

Nhị vương gia nhìn thấy hỏi: "Cái gì vậy?"

"Ngọc nát." Ta cử giữ ở trong tay, quang minh chính đại cho hắn xem.

Hắn sửng sốt một chút, sắc mặt âm tình bất định, sau một lúc lâu chậm rãi hỏi: "Vì cái gì không giấu đi? Ngươi muốn nhớ hắn, trộm nhớ là tốt rồi, tại sao phải làm cho ta tức giận, làm cho ta thương tâm?"

Ta trừng to mắt nói: "Ngươi thật là kỳ quái, vì cái gì phải trộm nhớ? Ta thích Sanh nhi, ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?"

Nhị vương gia tức giận đứng lên, đi đi lại lại trong thư phòng, cuối cùng đột nhiên đá văng cánh cửa, đi nhanh ra ngoài.