Nô Tài

Nô Tài - Chương 22




Một ngày leo lên chín cái cây thì đúng là vô cùng thú vị. Nhưng một ngày leo lên chín mươi cái cây (O_o) thì lại là chuyện khác.

Ta cả ngày thở hổn hển, mồ hôi và bụi dính đầy mặt và cổ

Chính là, Vương phủ thật sự quá lớn.

Ta đưa mắt nhìn lại, muốn đem tất cả tổ chim phá đi, ít nhất phải hơn mười ngày nữa.

Buổi tối, ta ngồi dưới gốc cây nhóm một đống lửa nướng trứng chim.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Thanh âm thanh thúy ở phía sau vang lên.

Ta cũng không quay đầu, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc: "Kim Muội, đến đây ăn trứng chim đi."

Kim muội cũng bu lại, cùng ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn đống lửa đang cháy.

"Trứng chim ở đâu ra?"

"Dốt nát a, ở trong tổ chim." (O_o vậy mà cũng gọi là trả lời! haiz...)

Ta lấy cây đảo một lần đám củi, để lộ ra những cái trứng chim đã ngả màu hơi nâu nhạt.

"Oa, hảo nóng a."

Kim Muội hướng ta làm mặt quỷ: "Hừ, tham ăn như quỷ. Trần bá gọi ngươi làm việc, ngươi lại ngồi đây ăn trứng chim nướng."

Chúng ta ba chân bốn cẳng đem trứng chim giấu vào trong ngực, hi hi ha ha vào phòng.

"Ngươi nếm thử chút." Ta lột một cái, đặt vào trong miệng Kim Muội.

Nàng nói: "Không tốt, một chút hương vị cũng không có."

"Có biện pháp nào? Chỗ này của ta không có muối."

Kim Muội liếc ngang liếc dọc một cái, đối ta lặng lẽ nói: "Đợi ta đến phòng bếp trộm một ít."

Nàng cũng vội vã ăn trứng chim, sau đó cấp cấp ra khỏi phòng.

Ta một mình nhìn trứng chim đặt ở trên bàn, rất có nghĩa khí chờ nàng trở lại.

Chỉ chốc lát sau, cửa bị đẩy ra.

"Muối đã trộm về được rồi à?" Ta lớn tiếng hỏi, quay đầu nhìn, lập tức ngây dại.

Thần tình tươi cười lập tức đọng lại.

"Trộm muối? Bảo bối tiểu Ngọc Lang của ta, ngươi lại bướng bỉnh gây chuyện?" Tiểu vương gia đứng ở chỗ cánh cửa, cười hướng ta đi tới. (tiêu em òi em ơi >.<)

Ta lúc này nhảy dựng lên: "Ngươi tới để làm chi?"

"Nơi này là Vương phủ, ta làm sao không thể đến?" Tiểu vương gia nhìn sang bốn phía, nhăn nhăn cái mũi: "Nơi này hảo bẩn, ngươi như thế nào có thể ở được." (đểu!)

"Không cần ngươi quan tâm."

"Ha hả, xem ra mấy cái roi đó vẫn không có đem ngươi dạy dỗ đàng hòang."

Tiểu Vương gia thương thế tựa hồ đã hòan tòan khỏi hẳn, nhìn không ra một chút bệnh trạng (dĩ nhiên! ảnh chỉ ăn vạ thui:(), hắn đi đến trước ta, đột nhiên ôm lấy ta.

Ta vội vàng kêu to lên: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi buông ta ra!"

"Chúng ta tiếp tục chơi trò chơi a, Ngọc Lang, ngươi quên rồi sao? Ta cho ngươi hảo phòng ở, hảo quần áo, còn có thật nhiều đồ ăn ngon."

"Không cần! Ngươi buông ta ra! Ta không bao giờ... tin ngươi nữa!"

"Ai nói ngươi có thể không cần? Ta là chủ tử, ngươi là nô tài."

Quần áo của ta, bị tiểu Vương gia thô bạo xé mở.

Ta kích động giãy giụa hướng tiểu Vương gia nói rõ ràng: "Tiểu vương gia, ta không cần cùng ngươi chơi năm ngày bốn ngày làm chủ tử. Ta không chơi, ngươi có nghe thấy không? Không được cởi quần áo của ta!"

"Không chơi cũng không thành vấn đề. Dù sao ngươi cũng là người của ta, phải nghe ta sai bảo."

Nhất thời, toàn thân ta đông cứng lại. Không phải thân thể lạnh, mà là trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Ta biết, tiểu Vương gia cho tới bây giờ vẫn xem ta là món đồ chơi mới. Ở trong mắt của hắn, ta chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật. Cái gọi là thay đổi thân phận chủ tử- nô tài chẳng qua chỉ là một trò chơi để thỏa mãn sở thích của hắn mà thôi.

Xung quanh vắng lặng kì lạ, vắng lặng là lẽ đương nhiên, tất cả đều đã được hắn sắp xếp.

Bỗng nhiên trong lúc đó, ta nổi điên giãy giụa, đối tiểu Vương gia quyền đấm cước đá.

"Cút ngay! Đem ta buông ra!"

Ta thậm chí dùng tới răng cắn.

Rất nhanh, trên mặt đã trúng mấy cái tát hung hăng. Ta thất thần, bị ném tới cái giường gỗ cứng ngắc.

Tiểu Vương gia đem ta trở mình, nằm đè lên trên.

"A a a!"

Thân thể giống như bị lưỡi dao sắc bén xẻ thành hai nửa, đau đớn kịch liệt từ dưới thân truyền tới. Ta thất thanh kêu thảm thiết.

"Xem ngươi còn dám không nghe nói." Tiểu vương gia một bên thở hổn hển, một bên bá đạo co rút người lại.

Ta bất quá giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể phát ra tiếng rên thống khổ.

"Cứu mạng a! Trần bá, Kim muội, cứu ta a..."

Ta không ngừng kêu thảm thiết, ngóng chờ Kim muội từ phòng bếp trở về phá cửa đi vào, phá tan cái khổ hình đáng sợ này.

Tiểu vương gia quả thật nổi giận, tựa hồ ý định đem ta giết chết. Bị hắn liên tục xâm phạm, ta chỉ có thể phát ra tiếng kêu đứt quãng, dần dần thanh âm suy yếu đi.

Càng về sau, ta rốt cục không kêu nữa. Ngơ ngác nằm úp sấp ở trên giường, mặc tiểu Vương gia ở trên người của ta ra sức lộng phá.

Cao điểm qua đi, tiểu Vương gia mới rời khỏi cơ thể ta. Mặc quần áo tử tế, lại ôm chầm lấy ta, nói: "Vẫn gắt gao như vậy, thật là một hảo bảo bối mà. Không phải như vậy thì sao bao nhiêu người ngóng chờ được ta cưng chiều rốt cuộc ta cũng chỉ nghĩ đến ngươi. (sắc lang!) Từ mai ngươi có thể quay trở lại tiểu viện, mỗi ngày đến thư phòng thị hầu cho ta."

Hắn lại nói với ta rất nhiều thứ, còn giúp ta lau thân mình, gặp nơi này không có hảo quần áo, hắn nhíu mày cởi trường bào trên người khoác cho ta rồi ung dung bước ra khỏi phòng.

Ta không thể tiếp tục ở lại nơi này.

Ta muốn nhanh trốn khỏi đây.

Tiểu Vương gia vừa đi, ta lập tức biết mình nên làm như thế nào. Ta cắn răng từ trên giường đứng lên, hạ thể một trận đau nhức. Cúi đầu nhìn bạch cẩm bào của tiểu vương gia đã muốn nhiễm đỏ.(ôi!máu a~!!!)

Mặc kệ ta không quan tâm.

Nơi này là ngoại viện, muốn ra khỏi vương phủ so với ở trong tiểu viện dễ dàng hơn. Chỉ cần có thể ra khỏi vương phủ, cho dù có té xỉu ở trên đường bị người ta cho là tên khất cái cũng không có vấn đề gì.

Ta vịn vào vách tường, từng bước một đi đến cửa phòng.

Chợt phát hiện, ở cạnh cửa có một thân hình nhỏ bé.

Là Kim Muội.

Kim Muội ngồi ở cạnh cửa, đang run rẩy, gói muối trong tay đã rơi đầy trên mặt đất.

"Kim Muội?" Lòng ta bỗng nhiên một trận co rút.

Ta hỏi: "Ngươi vừa rồi cũng ở ngoài cửa?"

Kim Muội ánh mắt hoen đỏ, cúi đầu không dám nhìn ta, thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Nhất thời, trước mắt ta tối sầm lại. Vội vàng vịn chặt vách tường, mới không bị ngã xuống.

"Ta cũng không có biện pháp, hắn là chủ tử. Chúng ta là nô tài, làm sao dám đắc tội với hắn..."

Nghe lời nói của Kim Muội, ta cả người như nhũn ra, khớp hàm căng thẳng, cư nhiên đem đầu lưỡi cắn chảy máu.

Giống như căn bản không biết có người ở trước mặt mình, ta từng bước một lui về phía sau, một lần nữa bứơc vào phòng.

Ta nhẹ giọng nói: "Ngươi không nên vào."

Kim muội nhìn ta, ủy khuất khóc lớn lên.

Ta dùng sức khép chặt cánh cửa lại, đột nhiên quỳ trên mặt đất.

Hai tay không ngừng run rẩy.

Những lời nói cứ lần lượt xoay vòng trong đầu:

"Ngươi là của ta, ngươi phải nghe ta sai bảo."

"Ngọc Lang, ngươi phải có bổn phận của nô tài."

"Rõ ràng là một tên nô tài, còn bày đặt có cốt khí."

" Bao nhiêu người ngóng chờ được ta cưng chiều rốt cuộc ta cũng chỉ nghĩ đến ngươi."

"Đúng là tên nô tài đáng chết, ngay cả chủ tử cũng dám đánh."

Hết thảy quay vòng vòng trong đầu khiến ta bất lực gào to lên: "Không! Không! Ta không phải nô tài!"

Cứ như vậy, ta lại ngất đi.