Thanh Dạ
Dựa vào thiết bị định vị, Trọng Lâm tìm ra vị trí của tên đó, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Thu Ý Hàm. “Phu nhân bị mày đưa đi đâu rồi hả, nói!”
Hiện tại Trọng Lâm đã không thể khống chế được tâm trạng sốt ruột của mình, những người ở phía sau đuổi đến, chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì đã nổ súng vào tên kia.
Mà đây lại là một phát súng trí mạng, “Chương Nghị Hào, xxx…” Sau khi ngã xuống, hắn ta nói ra chỗ giấu Thu Ý Hàm, chỉ là mấy chữ cuối cùng hắn ta chưa kịp nói hết.
Lúc bấy giờ người kia mới biết được mình phạm lỗi lớn, cuối cùng người đó chủ động nhét súng vào trong tay Trọng Lâm. Nhưng Trọng Lâm không có thời gian giải quyết chuyện đó, nghe tin Thu Ý Hàm trong tay của Chương Nghị Hào, lòng của Trọng Lâm càng lo lắng hơn.
Ở trong tay của Chương Nghị Hào, Ý Hàm càng gặp nguy hiểm hơn. Bây giờ anh không biết lúc ở trong tay Lý Dao Dao, Ý Hàm đã chịu bao nhiêu ngược đãi rồi.
Mấy chữ cuối cùng tên kia nói không rõ ràng, chỗ đó rốt cuộc ở đâu đây, hắn ta nói ra vế trước có thể là ở hai nơi. Trọng Lâm bực bội cào tóc mình, ép mình phải nhanh chóng nghĩ ra chỗ đó có thể là ở đâu.
Không nghĩ nữa, mặc dù không thể biết chính xác Ý Hàm có thật đang ở đó hay không, nhưng anh có một linh cảm mãnh liệt. Không cần phải phí thời gian nữa, cũng không quan tâm những người đang theo sau.
Bây giờ anh lái xe đến nơi mà anh đã nghĩ, anh có chút hối hận khi đã để Ý Hàm một mình ở lại ám môn. Cũng căm hận chính mình lúc đầu tại sao không cho người bảo vệ cô, quả thật anh quá tự tin rồi.
Cho rằng ngay tại địa bàn của mình, sẽ không có ai dám làm hại Ý Hàm. Nhưng anh lại xem nhẹ tai họa ngầm tiềm ẩn bên trong, đó chính là Lý Dao Dao.
Không nghĩ đến người con gái nhiều năm trước anh mềm lòng cứu giúp, bây giờ lại chính là kẻ hãm hại người anh yêu thương nhất. Sau khi trở về, anh sẽ tăng gấp đôi hình phạt với cô ta, Ý Hàm chịu bao nhiêu đau khổ, anh sẽ bắt cô ta trả gấp đôi.
~~~
“Tỉnh rồi.” Chương Nghị Hào không xem Thu Ý Hàm là con người, cô đã chịu đủ mọi tra tấn còn phải hứng thêm chậu nước lạnh của Chương Nghị Hào, quần áo trên người mỏng manh, thêm vào đó cả người cô kiệt sức. Tỉnh lại sau mấy phút, Thu Ý Hàm lại hôn mê.
“Tra tấn mày chính là cách báo thù Trọng Lâm hữu hiệu nhất, lúc trước sao tao không nghĩ ra cách này nhỉ?” Chương Nghị Hào chán nản bản thân trước kia tại sao không nghĩ đến chiêu này, Trọng Lâm hại hắn nhà tan cửa nát. Không những bắt ba hắn ngồi tù, mà còn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng mạng hắn lớn, bây giờ là lúc trả lại hết mọi thứ cho Trọng Lâm rồi. Cô gái đáng quý này hắn chỉ cần động chút tay chân, thì có thể thành công kết thúc mạng của tên đó rồi.
Về chuyện kia, hắn biết rõ Trọng Lâm đã nghi ngờ hắn rồi, cho nên hắn vẫn một mực trốn chạy. Nhưng trời cao cũng giúp hắn, chính thuộc hạ của Trọng Lâm bán đứng hắn ta, hắn làm sao có thể phụ tấm lòng của người khác đây.
“Nếu mặt của mày như lúc trước, có lẽ tao sẽ suy nghĩ xem có nên thưởng thức mày không.” Chương Nghi Hào tỏ vẻ hối tiếc, dáng vẻ bây giờ của Thu Ý Hàm thật làm cho hắn ta mất khẩu vị.
“Đừng có giả vờ ngủ nữa.” Hắn lại tạt một gáo nước lạnh lên mặt Thu Ý Hàm, cô lại có ý thức lần nữa. “Mày cứ ngoan ngoãn ở đây cờ đi, đợi sau khi tao sắp xếp xong tất cả, mày lại có thể nhìn thấy chồng mày rồi, chớ có sốt ruột ha.”
Hắn ta đang nói gì chứ, đầu óc của Thu Ý Hàm vẫn còn mơ màng, chỉ biết rõ, hắn ta nói gương mặt của cô, không lẽ mặt cô bị làm sao à? Thu Ý Hàm nghĩ như vậy bèn nhìn bóng dáng mình trên chiếc bình sứ, không thể được, mặt của cô sao lại trở thành như vậy, lúc trước trán của cô đâu có vết sẹo khủng khiếp thế này, tại sao bây giờ lại thành ra vậy?
Cô vẫn chưa kịp hiểu rõ chuyện mình bị hủy hoại nhanh sắc, thì cả thế giới của Thu Ý Hàm lại chìm trong bóng đêm lần nữa, lần này cô đã sức cùng lực kiệt, cô không thể chịu đựng được nữa.