“Nói, anh giấu Ý Hàm ở đâu?” Trọng Lâm chất vấn Phương Úc Vấn, túm lấy áo anh xách lên tường hỏi vị trí Thu Ý Hàm.
Phương Úc Vấn đối vớinghi vấn của anh ta cũng rất kinh ngạc, Hàm nhi đã mất tích hơn mườingày nay, anh nghi ngờ là do Trọng Lâm mang đi. Mấy ngày nay anh luônnghĩ biện pháp tìm tung tích người bên Trọng Lâm, nhưng lại không thuhoạch được gì cả.
Đồng thời anh cũng theodõi Trọng Lâm vài ngày, mấy lần theo dõi người thì không thấy đâu, màbóng dáng Trọng Lâm cũng mất dạng. Dường như anh ta có chuyện gì rất vội vã, việc kia với Hàm nhi hình như cũng không có liên hệ gì, cho nên anh không dám xác định Ý Hàm có thật bị Trọng Lâm mang đi hay không.
Dự định thêm vài ngày nữa tìm không ra tung tích của Hàm nhi, Phương Úc Vấn sẽ đi báo án, để chocảnh sát hổ trợ tìm kiếm.”Hàm nhi thật không bị cậu mang đi sao?”
Hiện tại Phương Úc Vấnvẫn muốn xác định hơn mười ngày qua, Trọng Lâm có hay không đã cùng Hàmnhi chạm mặt qua. Nếu không có, thì sự mất tích của cô hơn mười ngàychẳng phải rất vô lý sao… Phương Úc Vấn muốn đánh tan suy nghĩ này.
Nghe được lời nói củaPhương Úc Vấn, Trọng Lâm cụp mắt xuống. “Lúc đầu là tôi mang cô ấy đi,nhưng trong lúc tôi phải ra ngoài có việc, cô ấy đã bỏ đi mất.” TrọngLâm liền ngẩng đầu lên, tăng thêm sức trong tay. “Chỉ cần cô ấy bỏ đi,nhất định sẽ tìm đến anh, cho nên tôi khuyên anh đừng nên giả ngu nữa,hãy trả cô ấy lại cho tôi.”
Tuy rằng trong lời nóicủa Trọng Lâm là khí thế vương giả áp bức người khác, nhưng Phương ÚcVấn cũng không hề khiếp đảm, nhưng anh bắt đầu hoài nghi thân phận thậtsự của Trọng Lâm
Anh ta làm việc rất thầnbí, giống như có một tổ chức khổng lồ nào đó âm thầm phía sau, mà cái tổ chức kia đến tột cùng là cái gì chứ, Phương Úc Vấn không thể nào đoánra được.
“Cô ấy chưa tới tìm tôi,hơn nữa tôi cũng đang tìm cô ấy.” Phương Úc Vấn chỉ có thể biểu đạt rangắn gọn tất cả lời nói, bởi vì hiện tại bọn họ không phải đang thảoluận Hàm nhi lúc này đang ở bên cạnh ai, có thể Hàm nhi đã bị người khác bắt đi mất, đang ở một nơi nào đó chịu khổ, đang chờ bọn họ nghĩ cáchcứu.
“Cậu vốn giấu cô ấy ởđâu, như thế nào mà biết cô ấy đã bỏ trốn, bây giờ chúng ta hãy phântích lại tất cả mọi việc, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm ra manhmối Hàm nhi biến mất.” Khi Phương Úc Vấn nói lời này, cũng không có bảoTrọng Lâm buông anh ra trước, anh muốn chính Trọng Lâm suy nghĩ cẩn thận về tình thế khẩn cấp, nếu anh ta thật sự vậy quan tâm đến Hàm nhi, sẽcàng lo lắng cho an nguy của cô. “Bởi vì nói không chừng Hàm nhi thật sự đang bị chuyện gì vây khốn, có thể thật sự đang gặp nguy hiểm.”
Trọng Lâm cuối cùng cũng ý thức được mình đi lầm phương hướng, nhìn thấy thái độ của Phương ÚcVấn, khẳng định Ý Hàm không có đến tìm anh ta. Nhà của Ý hàm vốn đã sớmbị anh âm thầm thu mua, cô ấy cũng không thể trở về, không có chỗ nào có thể tới thì cô ấy phải làm sao?
Nhưng cô ấy làm sao cóthể rời đi chứ? Trọng Lâm bắt đầu nghĩ lại tất cả mọi chuyện phát sinhtrong ngày hôm đó. Sở dĩ anh cho rằng Ý Hàm đã tự mình trốn đi, nhưngtất cả mọi việc đều từ lời nói của một phía.
Trước giờ anh không mùquáng như vậy, sự việc chưa điều tra kỹ càng, tuyệt đối sẽ không đưa rađáp án sớm vậy. Bởi vì sự việc lần này liên quan đến Ý Hàm, cho nên anhmới có thể sai sót như vậy.
Trọng Lâm tự nhắc chínhmình phải bình tĩnh lại, không cho phép mình bỏ qua một chi tiết gì, ÝHàm hiện tại đang ở đâu, có nguy hiểm không , ai đang ở cùng cô ấy?
Phương Úc Vấn ở một bênchờ Trọng Lâm suy ngẫm lại, bởi vì anh khẳng định Trọng Lâm đã bỏ lỡ thứ gì, mà sự việc anh ta bỏ qua nhất định là manh mối quan trọng để tìm ra tung tích của Ý Hàm.