Dịch: Tử Linh Lan
“Chuyện này là Dao Dao sai, cầu xin môn chủ trừng phạt.” Lý Dao Dao đứng ra kịp thời, bởi vì nhận lỗi với Trọng Lâm , nhưng cô ta chắc chắn là không thật lòng, cô ta làm vậy là có mục đích riêng.
Bởi vì Thu Ý Hàm hiện đang bị cô ta sắp xếp phía sau bức tường này, Trọng Lâm nhất định không thể biết được, những người anh cần tìm đều đã bên cạnh anh. Ở cự li gần nhất, Thu Ý Hàm cũng không thể có được sự cứu giúp của Trọng Lâm , điểm này khiến cho tâm tình Lý Dao Dao rất tốt.
Trọng Lâm không thể tìm thấy Thu Ý Hàm , như thế rất vừa ý cô ta, cô ta là muốn Thu Ý Hàm nghe thấy. Cho dù cô ta có làm sai chuyện gì, ngay cả việc này có liên quan mật thiết tới Thu Ý Hàm , Trọng Lâm cũng sẽ không trách tội cô ta.
Không vì chuyện của Thu Ý Hàm mà trách phạt cô ta, thái độ Trọng Lâm rất rõ ràng. Điều này có thể chứng minh tầm quan trọngcủa cô ta trong lòng Trọng Lâm cao hơn so với Thu Ý Hàm . Lúc đó xem Thu Ý Hàm còn gì dể nói.
Lý Dao Dao cúi đầu nở một nụ cười lạnh,cô phải để Thu Ý Hàm chết phải sáng mắt. Sau ngày hôm nay, trên thế giới này sẽ không còn người như cô.
Nhưng người đang nghĩ tới Thu Ý Hàm như Trọng Lâm vốn không phát hiện ra sự khác thường của Lý Dao Dao . “Nói rõ ràng!” chỉ quát lên ba từ đầy sự phẫn nộ.
Anh bây giờ chỉ muốn làm rõ lý do, tại sao Thu Ý Hàm vô duyên vô cớ lại mất tích, “Là cô để cô ấy đi, hay là cô ép cô ấy?” Trọng Lâm không muốn tin rằngThu Ý Hàm chủ động rời bỏ anh.
Thu Ý Hàm cố gắng để nhảy tới vách tường, áp mặt sát vào vách tường, muốn nghe rõ những gì họ đang nói, và nghĩ ra cách để loại bỏ miếng băng keo trên miệng, hoặc là dùng một số biện pháp khác.
“Là cô ấy cầu xin tôi, tôi nhất thời mềm lòng nên…” Lý Dao Dao dùng lời nói dối bịa ra rất sinh động, cô nghĩ là làm vậy có thể khiến Trọng Lâm tin là thật.
“Phu nhân nói rằng cô ấy vốn không muốn ở lại đây, cô ở đây rất cô đơn, vả lại ở ngoài còn có người cô ấy thương nhớ, cho nên cô ấy nhất định phải ra ngoài” Lời nói cô ta cộng thêm thể hiện trên khuôn mặt, đúng là không chê vào đâu được, lẽ ra cô ta không hợp ở trong Ám Môn này vì cô ta thích hợp làm diễn viên hơn.
Còn chưa nói được vài câu, Lý Dao Dao đã chảy nước mắt, giống như cô ta phải chịu áp lực lớn lắm mới buộc làm vậy, cô ta cũng chịu uất ức không ít.
Trọng Lâm nghe thấy ‘ bên ngoài có người cô thương nhớ ‘ là Phương Úc Vấn sao, thì ra là trong lòng cô vẫn luôn nghĩ tới tên đàn ông này.
Nắm chặt nắm đấm, trên mặt vốn không hiện thêm sự tức giận, vì anh vẫn đang đợi Lý Dao Dao đêm toàn bộ sự việc nói rõ ràng, anh phải biết rõ tất cả chi tiết.
“Tôi vốn không phải là chưa qua sự đồng ý của môn chủ thì đã thả cô ấy, nhưng cô ấy dùng tư cách cô ấy là môn chủ phu nhân để ép tôi.” Vừa nói thì nước mắt lại chảy ra càng dữ dội, dường như nói không thành tiếng. Nhưng vẫn có tiếng nói phát ra “xin môn chủ giáng tội!”
Lý Dao Dao cũng đang đánh cuộc, vốn dĩ cô ta nắm chắc 10 phần, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trọng Lâm , cô ta cũng không thể hoàn toàn khẳng định.
Trong Ám Môn có môn quy rất nghiêm khắc, chưa thông qua sự chấp
thuận của môn chủ, tự tiện hành động, hoặc thả người quan trọng mà Ám Môn giam giữ, sẽ dùng hình phạt bắn vào tay phải.
Tuy là Trọng Lâm không nói rõ Thu Ý Hàm là vợ của anh, nhưng đã dám thả cô mà không sự cho phép của anh, thì ăn nhiên trở thành tội môn.
“Xin môn chủ giáng tội!” Lý Dao Dao lần này nhấn mạnh thêm ngữ khí, vì cô ta mơ hồ nghe thấy tiếng động truyền lại từ phía sau. Cô ta biết nhất định là Thu Ý Hàm làm trò, nhưng cô ta nhất định không để cô như ý.
Đột nhiên một tiếng súng phát ra, tay trái của lý dao bị bắn trúng, máu đỏ tươi chảy ra xung quanh. Nhưng Lý Dao Dao cũng không hề rên rỉ, chỉ là càng thêm căm phẫn Thu Ý Hàm .
Những người khác ở đây, nhìn thấy cảnh này cũng không hề kinh ngạc, giống như chuyện này đối với họ đã quá quen thuộc, không hề có chút hiếu kì.
Nhưng Thu Ý Hàm bị Lý Dao Dao nhốt phía sau thì lại khác, tiếng súng phát ra bất ngờ hoàn toàn kinh động tới cô. Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thực sự cô không biết, nhưng cô mơ hồ biết rằng Trọng Lâm đang tra hỏi chuyện cô mất tích. Nhưng cô không phải vô cớ mất tích, cũng không phải lén lút bỏ đi.
Cô là bị Lý Dao Dao nhốt lại, nhưng không có ai biết được chuyện này. Trừ tiếng của Trọng Lâm , cô chỉ biết có Lý Dao Dao đang nói chuyện.
Tên đàn bà đó là đang nói dối, cô ta đang kể chuyện cổ tích tự biên tự diễn. Nghe thấy Lý Dao Dao miêu tả lại quá trình cô bỏ đi với Trọng Lâm , Thu Ý Hàm rất nóng ruột.
Tuy là cô muốn rời khỏi, nhưng lần này là cô bị ép, Thu Ý Hàm cô cũng không muốn bị chết dưới tay người đàn bà dối trá này. Tình thế cấp bách nên chỉ có thể dùng cách tông đầu vào tường, hy vọng mọi người ở ngoài có thể nghe thấy tiếng động.
Nhưng mà tên đàn bà đó lại đột nhiên nâng cao âm lượng nên đã át luôn cả âm thanh thứ hai có thể khiến người khác nghe được do cô tạo ra. Thu Ý Hàm không thể tuyệt vọng, dùng hết sức lực còn lại tông vào tường.
Tiếng súng đã thổi tan hết hy cọng của cô. Cô không còn sức lực để thử thêm lần nữa, từ từ nhắm mắt mà ngã dọc bức tường xuống đất.
“Nhớ lấy sự giáo huấn ngày hôm nay, cô hãy ở lại đây mà tự kiểm điểm.” Trọng Lâm cất súng vào nơi cát giấu trên người, “Những người khác đi theo ta!”
Tuy là anh không biết rõ Thu Ý Hàm rốt cuộc đang ở đâu, nhưng nếu cô đã thực sự rời khỏi, chỉ có thể đến một nơi, anh phải nắm giữ từng cơ hội tìm thấy cô.
Trọng Lâm vẫn là vì Thu Ý Hàm mà trừng phạt cô ta, Lý Dao Dao phát ra điệu cười châm chọc. Anh tưởng là để lại cánh tay phải thường dùng thì anh ban ân cho cô sao?
Anh sai rồi, Trọng Lâm anh sai rồi! ha ha ha, cô ta vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình rất tốt, là vì để có một ngày có thể khiến Trọng Lâm vừa mừng vừa bất ngờ.
Cô ta vất vả tập luyện lâu như vậy, rèn luyện chính là tay trái. Cô ta mặc dù không phải thuận tay trái, nhưng tay phải cô ta khi cầm súng lại run lên bần bật, cho nên cô ta mới tập luyện tay trái, cho dù có gian nan vất vả ra sao, cô ta vẫn chịu đựng được.
Nhưng mà, hết rồi, giờ thì hết rồi. anh chung quy vẫn xử phạt cô, cô cược sai rồi, quả thật anh một chút yêu thương cũng không dành cho cô sao?
Cho dù Trọng Lâm có yếu lòng, nhưng lòng cô ta hiểu rõ, đây không phải vì tình yêu ủa Trọng Lâm đối với cô ta. Chỉ là vì sự xuất hiện của Thu Ý Hàm , anh đã biến thành như vậy, cho dù là ai, giờ phạm sai thì anh cũng sẽ giảm nhẹ hình phạt.
Không phải đặc biệt với cô ta, trong mắt anh chỉ có Thu Ý Hàm , anh nghĩ tới cũng chỉ có Thu Ý Hàm , trong mắt anh sẽ chẳng thể có cô, không thể lại có cô, hahaha…
Đây tất cả đều là do Thu Ý Hàm , con đàn bà đó, nếu không có sự xuất hiện của cô ta thì tốt rồi, không có cô ta thì Trọng Lâm sẽ là của cô, là hoàn toàn thuộc về cô.