Chuyển ngữ: Pussycat
Lẽ nào, hồi đó mẹ tự sát là bởi vì cha của Trọng Lâm? Nhung mà, dù cho là như thế, cha lại trơ mắt nhìn mẹ chết mà không cứu bà, có thể còn có nội tình gì khác không?
Thu Ý Hàm ngẩng đầu nhìn Trọng Lâm, giữa bọn họ thật sự là không thể cắt đứt dứt khoát được sao? Lẽ nào cái chết của mẹ anh có liên quan đến chuyện này nên anh mới hận cha đến thế? Xem ra, duyên phận giữa cô và anh thật đúng là không dứt ra được.
“Em thèm muốn đàn ông như vậy, tại sao không nói, chẳng lẽ em lại ghét bỏ người chồng này?” Trọng Lâm dùng sức xé quần áo trên người cô xuống. Những dấu vết anh để lại trên người cô ngày hôm qua đều còn chưa tan hết, Trọng Lâm lại không ngừng làm sâu thêm những vết tích đó, cho đến khi tất cả quần áo trên người cô bị xé nát.
—
Những người làm vốn không dám để bị cuốn vào cuộc tranh chấp này, nhưng khi thấy ông chủ vẫn còn nằm trên mặt đất, lại chảy rất nhiều máu, sợ lần này sẽ gây ra tai nạn chết người. Tuy rằng mười mấy năm nay cậu chủ và ông chủ hễ gặp mặt là cãi nhau nhưng lần này lại là nghiêm trọng nhất.
Lo sợ tính mạng của ông chủ bị nguy hiểm, mấy người làm bèn điện thoại đến bệnh viện gọi cấp cứu, sau đó đưa Trọng Thiên vào bệnh viện. Trọng Thiên được tiến hành cấp cứu trong phòng giải phẫu của bệnh viện.
—
Thu Ý Hàm hứng chịu sự ngược đãi của Trọng Lâm ở trong phòng tân hôn của cô và anh, trong vòng hai ngày, khoảng cách giữa bọn họ vốn đã xa lại càng xa hơn.
Sau chuyện này, suốt cả một tháng Trọng Lâm không cho Thu Ý Hàm ra khỏi nhà. Đối với chuyện này, Thu Ý Hàm không có ý kiến gì, dù sao anh thích như thế nào thì làm như thế đó, cô cũng không quan tâm. Có điều không biết trong một tháng này tình hình hoạt động của Tập đoàn Trọng thị có gì thay đổi hay không, từ hôm nay trở đi, trong thời gian ngắn nhất, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Lúc này đây, chẳng những Thu Ý Hàm xem tất cả các tài liệu của Tập đoàn, mà cô còn đem những tài liệu hoạt động kinh doanh quan trọng sao chép lại một bản, để phòng ngừa lúc bất lợi. Từ sau chuyện của cha chồng, cô vẫn không đoán được suy nghĩ của Trọng Lâm, cô cũng không muốn đoán, chỉ cần cô nắm chắc bản thân mình muốn gì là được.
Tuy rằng ở cùng một văn phòng nhưng cả ngày cũng không nói với nhau một câu. Có điện thoại gọi đến, điện thoại hiển thị là Tâm Nhi, Thu Ý Hàm liếc nhìn Trọng Lâm một cái, nghĩ rằng có lẽ trước hết đừng cho Trọng Lâm biết chuyện của Tâm nhi, cô cầm điện thoại, ra đến bên ngoài mới nhận.
“Tâm nhi, trong khoảng thời gian này em ở đâu?” Thu Ý Hàm hạ thấp giọng nói của mình. Mặc dù bây giờ là ở phòng vệ sinh, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có người nghe lén rồi nói lại cho Trọng Lâm.
“Chị Hàm, chiều nay chị có thời gian không? Em muốn gặp chị.” Dịch Thuỷ Tâm không có trả lời câu hỏi của Thu Ý Hàm, nhưng nghe giọng nói rất nhẹ nhàng của cô, chắc là gần đây không có xảy ra nhiều trắc trở.
“Được. Hiện giờ, chị đang làm ở Tập đoàn Trọng thị, nhưng chị có thể xin phép đi.” Hôm nay cũng không có công việc gì quan trọng, dù sao theo như bây giờ, xem ra cô thư ký này đối với Trọng Lâm mà nói thì có cũng như không. Đã hơn một tháng không gặp Tâm nhi, Thu Ý Hàm rất lo lắng cho sức khoẻ của cô ấy. Thông thường, đứa bé tới bốn tháng mới bị phá bỏ, đối với cơ thể của người mẹ sẽ bị tổn hại rất lớn. Hơn nữa, không những cơ thể của Tâm nhi bị tổn hại mà lòng cũng bị tổn thương rất nặng.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, hẳn là Trình Dịch Phong đều ở cùng cô ấy, bởi vì Dịch Thuỷ Tâm khăng khăng muốn Trình Dịch Phong đến đón cô qua, làm cho cô không có cách nào để từ chối. Nhưng nếu làm cô ấy vui vẻ, vậy là được rồi.
Trọng Lâm rất bất mãn đối với việc Thu Ý Hàm rời đi, cho là cô đang cố ý trốn tránh mình, cho nên lúc Thu Ý Hàm đi ra ngoài anh liền đi theo cô. Điều khiến anh thật bất ngờ chính là cô cư nhiên leo lên xe của một người đàn ông, mà người đàn ông đó lại là Phó tổng giám đốc Trình Dịch Phong của Tập đoàn của anh.
Thu Ý Hàm cư nhiên dám lén gặp đàn ông ngay trước mắt anh. Có phải là chuyện quyến rũ cha lần trước bị anh bắt gặp, chưa được thỏa mãn, cho nên vội vã đi tìm đàn ông ở bên ngoài. Khá lắm, thật là khá lắm, Trình Dịch Phong!!! Sau khi trở lại văn phòng, Trọng Lâm không còn tâm trí để làm việc.
“Chị Hàm!” Khi Dịch Thuỷ Tâm thấy cô đến liền vội vã đứng lên, cô thật sự rất nhớ chị Hàm. Thu Ý Hàm nhìn thoáng qua trước mặt, đây là tiệm áo cưới, điều này làm cho cô có chút mịt mờ, tại sao Tâm nhi lại hẹn cô tới đây?
Sau khi đưa Thu Ý Hàm tới, Trình Dịch Phong liền lái xe trở về, cũng không có nói chuyện với Tâm nhi. Thu Ý Hàm còn đang suy nghĩ chuyện của bọn họ trong thời gian này, Dịch Thuỷ Tâm đã kéo cô vào tiệm áo cưới.
“Chị Hàm, em sắp kết hôn.” Dịch Thuỷ Tâm vui mừng tuyên bố tin tức tốt này với Thu Ý Hàm.
“Là Trình Dịch Phong sao?” Trừ anh ta ra, Thu Ý Hàm nghĩ không ra người nào khác, nhưng Trình Dịch Phong thật sự yêu Tâm nhi sao? Thu Ý Hàm nghĩ tới lời của Trình Dịch Phong đã ở trong bệnh viện hôm đó “không phải không yêu, mà là không dám yêu”. Rốt cuộc, lời anh ta nói có ý gì? Hơn nữa, tại sao đột nhiên anh ta kết hôn với Tâm nhi? Nói cho cùng, gần như là chính tay anh ta đã kết thúc sinh mệnh của con mình.
Khi nghe được câu hỏi của Thu Ý Hàm, Dịch Thuỷ Tâm thẹn thùng gật gật đầu.
“Em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Hôn nhân là một chuyện rất quan trọng, không thể qua loa.” Thu Ý Hàm thật sự lo lắng cho cô ấy. Đối với Thu Ý Hàm mà nói, tin tức này rất đột ngột, cô hơi nghi ngờ Trình Dịch Phong có mưu đồ. “Hơn nữa, đứa bé thì sao? Em cứ như vậy mà tha thứ cho anh ta chuyện đứa bé sao?” Sau khi bị Trình Dịch Phong tổn thương, cô ấy vẫn còn có thể yêu anh ta như vậy. Tâm nhi thật sự quá mê muội.
“Chuyện đó đã qua rồi.” Tâm nhi cúi đầu, nghẹn ngào nói ra những lời này, không muốn bàn lại vấn đề đó nữa. Có lẽ, đối với Dịch Thuỷ Tâm mà nói, quý trọng hạnh phúc hiện giờ mới là điều quan trọng nhất.
“Chị Hàm, em gọi chị tới là muốn chị giúp em chọn áo cưới.” Nói xong, Dịch Thuỷ Tâm đem vài cái áo cưới đến trưng cầu ý kiến của Thu Ý Hàm, sau đó thì vào phòng thử đồ thay cái mình thích.
Thu Ý Hàm nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, cũng không thể ngăn cản cô thử áo cưới. Nhìn thấy cô ấy từ phòng thử đồ đi ra, kéo theo làn váy, thân người xoay vòng, Tâm nhi thật sự đã trở lại là con người tràn đầy sức sống trước kia sao?
“Tại sao Trình Dịch Phong không đi cùng em? Em có nghĩ là anh ta không quan tâm mấy đến cuộc hôn nhân này hay không?” Thu Ý Hàm còn muốn khuyên Tâm nhi nữa. Bất luận là từ phương diện nào, cô chung quy cảm thấy rằng chuyện Trình Dịch Phong đối đãi với Tâm nhi có chút vấn đề, không biết có phải do cô nghĩ nhiều quá rồi không.
“Là anh ấy cầu hôn em đó, chị Hàm, chị biết không, lúc anh ấy cầu hôn em, em cảm thấy mình như đang bay lơ lửng trên mây, không xuống được nữa.” Dịch Thuỷ Tâm kích động miêu tả cho Thu Ý Hàm quá trình Trình Dịch Phong cầu hôn cô hôm đó.
“Vả lại, chính em yêu cầu để cho chị Hàm theo giúp em, anh ấy bận rộn như vậy, em không muốn làm phiền anh ấy làm việc.” Sau khi Dịch Thuỷ Tâm nói xong còn gật gật đầu, như là đồng ý với cách giải thích của mình.
Mặc kệ cô ấy nói có phải là sự thật không, nhưng Trình Dịch Phong bề bộn nhiều việc theo như lời Dịch Thuỷ Tâm nói, khiến cô không tin. Bởi vì, hôm nay sau khi đến Tập đoàn, cô đã biết rõ tình hình gần đây của tập đoàn. Mấy hạng mục quan trọng lúc trước đã hoàn thành, mấy ngày nay là giai đoạn tập đoàn nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu không thì cô không thể trốn việc dễ dàng như vậy.
Thu Ý Hàm biết Trình Dịch Phong đang làm chuyện gì đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì cô không biết. Từ lúc Tập đoàn Thu thị bị mua đến khi anh ta vào Tập đoàn Trọng thị trở thành Phó tổng giám đốc, dường như quá trình này đã được anh ta vạch ra rất kỹ. Anh ta đã từng nhờ cô giúp đỡ, vào làm trong Tập đoàn Thu thị chẳng qua chỉ là một cái ván cầu, mục tiêu thật sự của Trình Dịch Phong là Tập đoàn Trọng Thị.
Nhưng mục đích của anh ta không giống như vì tiền, rốt cuộc là vì cái gì? Thu Ý Hàm nhìn Dịch Thuỷ Tâm, mặc kệ là vì cái gì, anh ta có thể làm sụp đổ Tập đoàn Trọng thị, nhưng chỉ hy vọng anh ta đừng làm tổn thương Tâm nhi lần nữa.
“Chị Hàm, chị làm sao vậy?” Dịch Thuỷ Tâm lay Thu Ý Hàm một cái, để cho cô cho ý kiến đối với chiếc áo cưới cô ấy đang mặc. Áo cưới mặc trên người cô ấy thật đẹp, cô ấy nhất định sẽ trở thành một cô dâu hạnh phúc.
Sau khi chọn xong áo cưới thì trời đã tối, nhưng Thu Ý Hàm cũng không có trở về ngay lập tức. Bởi vì, Tâm nhi đưa cô đến khách sạn mà cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ.
“Em không nói chuyện em muốn kết hôn cho cha và anh của em sao?” Thu Ý Hàm cảm thấy chắc là bọn họ còn chưa biết chuyện này. Nhưng Tâm nhi sắp phải lập gia đình, thân là cha và anh lại không biết, vậy…
Từ khi bị thương lần đó, Trọng Thiên vẫn còn nằm ở bệnh viện. Theo như người làm nói, qua vài ngày là ông ta có thể xuất viện. Thu Ý Hàm quyết định trước khi ông ta xuất viện, nhất định phải dọn đi ra ngoài. Cho dù không ở trong Trọng gia, nhưng cô nhất định sẽ điều tra rõ sự thật đến cùng. Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó cô còn có chút ghê tởm.
“Dịch Phong nói anh ấy sẽ tự mình nói chuyện tụi em muốn kết hôn cho họ biết, em chỉ cần chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp, anh ấy sẽ cho em một hôn lễ rất long trọng.” Nói đến chuyện kết hôn cùng Trình Dịch Phong, trên mặt Dịch Thuỷ Tâm ánh lên vẻ thẹn thùng. Tuy rằng bây giờ chỉ có hai người các cô trong giáo đường, nhưng Dịch Thuỷ Tâm vẫn rất mắc cỡ. “Chị Hàm, em…” Dường như Dịch Thuỷ Tâm có chuyện gì cũng nói với cô, rồi lại ngại ngần một chút.
“Hình như em lại có thai.” Dịch Thuỷ Tâm nghĩ đây là ông trời thương xót cô. Ông trời biết cô rất nhớ đến đứa con đã mất, cho nên đem đứa bé trả lại cho cô. Lần này, cô nhất định sẽ dùng chính mạng sống của cô để bảo vệ đứa con này, không cho người khác có cơ hội làm hại nó. “Tuy rằng chưa có đi bệnh viện kiểm tra, nhưng mà triệu chứng rất giống với lần mang thai trước.” Đây cũng chính là nguyên nhân cô nghĩ rằng đứa bé kia đã quay trở lại.
Trình Dịch Phong không muốn đứa bé, rồi lại làm cho Tâm nhi có thai. “Có phải anh ta cưỡng bức em hay không?” Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tâm nhi, Thu Ý Hàm đã phủ định ý nghĩ này.
Dịch Thuỷ Tâm cũng phủ nhận lời nói của Thu Ý Hàm, cô rất tự nguyện. Lúc Trình Dịch Phong thủ thỉ nói yêu cô thì cô cũng không màng đến cái gì nữa, cho dù là anh ta đã hại chết đứa con, nhưng mà cô đã yêu anh ta đến không thể tự kềm chế được nữa rồi.