“Trình Dịch Phong ở nơi nào?” Tại sao Tâm nhi mang thai mà mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng Dịch Phong. Từ khi Dịch Thuỷ Tâm về nước, anh vẫn một mực âm thầm quan tâm đến Dịch Thuỷ Tâm. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô là anh cảm thấy rất hạnh phúc. Vẫn không thấy Trình Dịch Phong, trong lòng anh thật vui vẻ, thế nhưng bây giờ biết được Dịch Thuỷ Tâm có thai, Trình Dịch Phong cũng không đứng ra, anh rất muốn đánh hắn ta một trận.
“Em không biết.” Đã lâu rồi Dịch Thuỷ Tâm không thấy Trình Dịch Phong, bây giờ cô cũng không muốn nhìn đến anh.
“Nếu em bằng lòng, anh có thể làm cha của đứa bé.” Nếu Trình Dịch Phong không chịu trách nhiệm vậy để cho anh bảo vệ cô.
“Anh Tiêu, anh không cần như vậy. Em biết anh thương em nhưng mà em không hy vọng anh hy sinh hạnh phúc của chính mình.” Dịch Thuỷ Tâm thoáng nở nụ cười. Cô biết anh Tiêu nhất định sẽ giúp cô nhưng cô không thể ích kỷ như vậy.
“Tâm nhi, thật ra anh luôn luôn rất thích em.” Lăng Tiêu thử nói ra lòng của mình.
“Anh Tiêu, em biết anh luôn luôn thương yêu em như em gái của mình.” Anh Tiêu thương yêu cô bao nhiêu, đúng là người khác không có khả năng cảm nhận được.
“Không phải tình thương anh em, mà là loại tình yêu giữa nam nữ. Tâm nhi, em hiểu chưa?” Lời nói thâm tình của Lăng Tiêu, từng chữ một tiến vào trong đầu của Thuỷ Tâm. “Từ khi em mười tuổi, xâm nhập vào thế giới của anh, anh liền quyết định đời này cô dâu chỉ có thể là em.”
Cô không biết anh Tiêu đối với cô tốt bởi vì anh xem cô là người vợ duy nhất của anh. Cô chưa từng nghĩ sự cưng chiều của anh Tiêu đối với cô là bởi vì yêu cô. Cô càng không biết năm ấy anh Tiêu 18 tuổi, sau khi chia tay bạn gái, không còn nói đến tình cảm là bởi vì anh đều đem tình yêu tràn đầy cho cô. Thế nhưng, lòng của cô đã giao cho Trình Dịch Phong rồi, cô cũng không thu lại được nữa.
“Anh Tiêu, thật xin lỗi.” Bây giờ, cô chỉ có thể cho anh những lời này. Anh Tiêu tốt với cô, sợ là đời này cô không trả hết.
Thu Ý Hàm sớm rời đi tiệc rượu, bởi vì ở phương diện tình cảm cô đã thua hoàn toàn. Bây giờ, cô chỉ có thể dùng công việc để làm tê liệt chính mình. Đây không phải là hành động điên rồ mà người ta vẫn thường làm sao? Vậy để cho cô cũng điên rồ một hồi đi, ai khiến cô đi yêu. Bình thường, buổi tối Thu Ý Hàm cũng không ở lại văn phòng một mình, nhưng mà hôm nay cô muốn khiêu chiến với bản thân mình một chút, dù sao nếu lưu lại nhược điểm người khác còn có cơ hội thương tổn cô. Trong khoảng thời gian thất thần này, thật sự đã để lại nhiều văn kiện chưa có xử lý. Buổi tối hôm nay, cuối cùng Thu Ý Hàm có thể tĩnh tâm nhìn kỹ những tài liệu này. Cô rất nhanh phát hiện rất nhiều chỗ không thích hợp. Tuy rằng đây chỉ là một số vấn đề rất nhỏ, nhưng nếu không kịp xử lý mấy vấn đề này sẽ dần dần to lên. Bởi vì rất nhiều vấn đề, Thu Ý Hàm hoàn toàn quên thời gian.
Sau khi Thu Ý Hàm rời đi, Trọng Lâm không có hứng thú tiếp tục ở lại nơi nhàm chán này nữa. Đi theo xe Thu Ý Hàm tới dưới cao ốc Tập đoàn Thu thị, nhìn ánh sáng đèn của văn phòng cô ở trên lầu, anh rút thuốc ra hút mạnh một hơi. Cô đã đi lên thật lâu, bây giờ đã qua mười hai giờ, xem ra cô đã chuẩn bị làm việc suốt đêm, nhưng Trọng Lâm cũng không có ý rời đi.
Cuối cùng đèn cũng tắt, hẳn là cô muốn xuống dưới. Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua mà không thấy Thu Ý Hàm. Lẽ nào… Trọng Lâm nghĩ đến các khả năng, lập tức xuống xe, chạy tới toà cao ốc. Lúc này chỉ có thể đi thang bộ, Trọng Lâm nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp chạy từ lầu một lên lầu ba mươi tám.
“Ý Hàm, em ở đâu? Ý Hàm?” Thật tốt, cô không có khoá cửa. Trọng Lâm đi vào văn phòng Thu Ý Hàm, vừa thở dốc vừa tìm kiếm Thu Ý Hàm. Không ngoài dự tính của anh, hiện tại Thu Ý Hàm đã cuộn mình dưới bàn làm việc.
“Ý Hàm, là anh,đừng sợ anh, anh sẽ ở cùng em.” Giờ đây, tình huống này lại giống như lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, trong mắt Ý Hàm một mảnh trong suốt. Trọng Lâm khẽ ôm Thu Ý Hàm, chậm rãi trấn an cô.
“Mẹ đã chết, cha cũng không thương em.” Thu Ý Hàm nói ra lời luôn đặt ở trong lòng mười mấy năm với anh. Giọng điệu của cô cũng rất bình tĩnh: “Em rất nhớ mẹ.”
“Mẹ em qua đời như thế nào?” Trọng Lâm đều luôn luôn muốn biết vấn đề này.
“Tự sát.” Thu Ý Hàm lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhìn thấy mẹ chết ngay trước mặt mình chỉ sợ cô bị ác mộng cả đời. “Đùng, nhảy xuống ngay trước mặt em. Thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu…” Giọng của Thu Ý Hàm trở nên kích động, giống như lại nhìn thấy được cảnh tượng ngay lúc đó.
“Em cầu xin cha cứu mẹ, thế nhưng ông ấy chỉ biết mắng em, em không biết ông ấy làm sao vậy. Trước kia, ông kể cho em chuyện ông và mẹ yêu nhau thế nào, ông nói ông rất yêu mẹ. Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu chính là tình yêu sao?” Thu Ý Hàm không hiểu, không hiểu cha trơ mắt nhìn thấy “tình yêu” chết ở chính trước mặt mình.
“Đó là lý do em không tin tình yêu sao?” Trọng Lâm nghĩ tới mẹ của mình và cô giống nhau, anh sẽ đem mẹ vĩnh viễn khắc vào trong lòng. Anh không tin tình yêu, chỉ tin tưởng thù hận, nhưng đây là trước khi gặp được cô. Có lẽ là khi mới gặp cô, sự yếu đuối đã chạm thật sâu vào trong lòng anh, anh không bao giờ có thể để cô rời đi nữa.
Nhưng tại sao lại là con gái của hai người đã hại chết mẹ mình? Bất luận như thế nào, anh đều nhận định cô. Vì người anh hận nhất là cha, cho nên trong cuộc đời anh chỉ biết có một người phụ nữ. Tuy rằng mẹ của cô đã chết rồi nhưng anh sẽ tra tấn cha cô gấp bội. Sau khi thấy sự phản bội của cha, mẹ Trọng Lâm liền bị chứng uất ức nghiêm trọng, thường xuyên tự mình làm hại mình. Chính là lần đó, mẹ dùng dao cắt hết nhát này đến nhát khác trên người, còn vui vẻ nói với anh “cha con thích nhất màu đỏ, áo đỏ này của mẹ nhìn đẹp lắm có phải hay không?”. Đó là máu của mẹ, máu trong thân thể chảy ra nhiễm đỏ quần áo màu trắng. Trọng Lâm còn chưa kịp gọi điện thoại kêu xe cứu thương thì mẹ đã ngã xuống trên mặt đất, không còn thở bởi vì mất máu quá nhiều. Năm ấy anh mười bảy tuổi. Lúc ấy, mẹ nhất định rất đau, tuy rằng mẹ cười ra đi, nhưng loại đau này lại lưu lại trong lòng Trọng Lâm.
“Em không biết, em không biết yêu anh là đúng hay là sai.” Thu Ý Hàm im lặng thật lâu, cuối cùng nói ra những lời này. Đây là yêu sao? Yêu thế nào cũng bị thương tổn.
“Anh yêu em, anh không hối hận vì đã yêu em, Ý Hàm.” Trọng Lâm không ngừng nói với Ý Hàm lời yêu. “Mồng một tháng sau, anh sẽ đem việc này nói rõ ràng với em.” Tại nơi này, Trọng Lâm quyết định ưng thuận hứa hẹn cả đời.
“A, ngày đó không phải là ngày anh Trọng đính hôn với cô Lăng sao! Yên tâm, tôi nhất định sẽ đi chứng kiến.” Thu Ý Hàm không biết là đang châm chọc anh hay là đang châm biếm chính mình.
Trọng Lâm rất không thích cô gọi mình là anh Trọng , sau này anh nhất định sẽ làm cho cô sửa thành hai chữ khác.
“Chuyện đã làm xong hết chưa?”
“Thưa cô chủ, tất cả nguồn điện của cao ốc Thu thị tôi đều cắt đứt.”
“Tốt lắm. Số tiền còn lại sẽ nhanh chóng chuyển tới tài khoản của anh.” Lăng Tuyết cắt đứt điện thoại, nhẹ nhàng thoáng nở nụ cười. Lúc Thu Ý Hàm rời đi, cô thấy Trọng Lâm đi theo. Tình huống cụ thể là gì cô không rõ ràng, nhưng cô biết ngày đó Trọng Lâm sẽ không ngoan ngoãn cùng cô đính hôn, nhưng mà như vậy vừa vặn, thật ra cô cũng không đồng ý chuyện này, chỉ do một mình cha cô tình nguyện mà thôi.
Có điều, nếu ngày đó bọn họ sẽ làm cô khó xử thì hôm nay để cô trả thù một chút, vậy cả hai sẽ không thiếu nợ nhau. Nhưng cô cũng hy vọng lần này tạo ra cơ hội giải hoà cho bọn họ. Nếu ngày đó Trọng Lâm thật sự đính hôn cùng cô, vậy cô làm sao bây giờ? Trốn…
Hôm nay là ngày Trọng Lâm cùng Lăng Tuyết đính hôn ở XXXX, nhưng Trọng Lâm lại tặng cô một bộ lễ phục. Là sợ cô đổi ý không đi, hay là sợ cô không có quần áo? Hừ. Bộ lễ phục này toàn màu trắng, chẳng lẽ không sợ cô đoạt đi nổi bật của Lăng Tuyết? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Thu Ý Hàm vẫn mặc bộ lễ phục này vào.
Chẳng lẽ cô đến nhầm nơi? Nhìn qua, chỗ này không giống như hôm nay sẽ có người làm tiệc đính hôn, thật như là lễ đường kết hôn. Nhưng Thu Ý Hàm cứ chậm rãi đi vào.
“Cô Thu Ý Hàm, cô có bằng lòng gả cho anh Trọng Lâm làm vợ không?”
“Anh Trọng, đừng giả thần giả quỷ, nếu không ra, tôi sẽ không tiếp.” Thu Ý Hàm chuẩn bị rời đi.
“Ý Hàm, gả cho anh!” Trọng Lâm đang cầm một bó hoa hồng lớn đi ra từ phía sau.
“Anh Trọng, hôm nay người cùng với anh đính hôn là cô Lăng, anh hỏi sai người rồi.” Thu Ý Hàm nhíu mày.
“Không có người khác. Hôm nay chỉ có em cùng anh. Cho tới bây giờ, anh không hề muốn cưới người phụ nữ khác, anh muốn, vẫn chỉ có em.” Trọng Lâm chậm rãi đi đến trước mặt Thu Ý Hàm, quỳ một gối. Không đủ lãng mạn, nhưng anh có một trái tim chân thành.
“Đứa nhỏ Trọng Lâm này làm gì thế chứ, tiệc đính hôn sẽ lập tức bắt đầu, nó còn không xuất hiện.” Bởi vì từ đầu đến cuối Trọng Lâm cũng không xuất hiện, Lăng Thượng Quốc phát hỏa với Trọng Thiên. Mặt Trọng Thiên âm trầm, không nói lời nào. Ông thật không ngờ Trọng Lâm dám ngỗ nghịch với ông như vậy. Nếu nó vẫn không xuất hiện, không thể nghi ngờ, tiệc đính hôn này sẽ bị mọi người chế giễu, các bài báo ngày mai cũng sẽ không ít. Được, hay lắm.
“Cha, bác trai, Lăng Tuyết cũng đi trước đây. Buổi tiệc đính hôn này xem ra là làm không được. Các người đừng mang sắc mặt này, con không chịu nổi đâu.” Quả nhiên Trọng Lâm không tới, người vui nhất chính là Lăng Tuyết. Nhưng mà lời nói này của cô lại là đổ thêm dầu vào lửa. Suy cho cùng, lòng của cô nghĩ như thế nào đây?
Ở phía dưới, khách mời bắt đầu rối loạn bởi vì nhân vật chính còn chậm trễ không xuất hiện. Lăng Thượng Quốc và Trọng Thiên cũng không có phương pháp khống chế cục diện này.
“Em muốn biết tình huống cụ thể.” Tuy rằng Thu Ý Hàm thật cảm động đối với hành vi của anh, nhưng cô là một người sống bằng lý trí, cô nhất định phải biết rõ ràng tình hình hiện tại.
“Em có bằng lòng gả cho anh không?” Lúc này, Trọng Lâm không trả lời câu hỏi của cô mà lặp lại những lời này.