Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 17: Lăng Tiêu Đau Lòng




“Tiểu Tâm, anh Tiêu của em trở về rồi đây!” Lăng Tiêu dè dặt đẩy cửa phòng Dịch Thủy Tâm, mang theo giọng nói dỗ dành thông báo sự trở lại của mình với cô.

“Không gặp không gặp, em bây giờ không muốn gặp ai cả.” Dịch Thủy Tâm phiền lòng kéo gối lên che đầu, giờ cô đang cố gắng lên kế hoạch, sao cứ bị người khác cắt ngang hoài vậy chứ?

“Anh có đem tới gấu Pooh mà em thích nhất này! Cũng là kích cỡ mà em thích nhất luôn!” Gặp nhau từ năm Dịch Thủy Tâm mười tuổi, bắt đầu từ khi đó Lăng Tiêu luôn luôn cưng chiều cô.

Gấu Pooh? Là anh Tiêu!

Dịch Thủy Tâm hô lên một tiếng liền từ trên giường nhảy dựng lên, giống như gấu Koala bám trên người Lăng Tiêu. Dịch Thủy Tâm trước giờ vẫn luôn xem Lăng Tiêu như anh trai, bởi vì anh còn cưng chiều cô hơn cả anh trai ruột thịt của chính mình, cho nên cô cũng không cảm thấy hành động hiện tại có gì không ổn.

Nhưng Lăng Tiêu lúc này thì không hề dễ chịu, được cô bé mình thầm mến nhiều năm ôm như vậy, không, hiện tại hẳn phải nói là cô gái, nhưng cái gì cũng không thể làm, thật sự là…

“Anh Tiêu, mấy năm nay anh đã đi đâu vậy, em rất nhớ anh.” Dịch Thủy Tâm lôi kéo cánh tay Lăng Tiêu nũng nịu giống như trước đây.

Lúc trước khi Lăng Tiêu vừa mới đi, Dịch Thủy Tâm còn thương tâm hết một trận. Hiện tại cho dù đã vài năm không gặp, cảm tình của cô đối với anh vẫn giống như lúc trước, đối với cô mà nói, anh vẫn là một anh trai tốt.

Còn chưa kịp ôn chuyện cũ, Dịch Thủy Tâm liền bắt đầu lục lọi quần áo của Lăng Tiêu.

“Gấu Pooh của em đâu? Dấu ở nơi nào.” Dịch Thủy Tâm tìm nửa ngày cũng không tìm được, chất vấn anh.

“Em một chút cũng không thay đổi, vẫn là Tiểu Tâm trong trí nhớ của anh, vẫn đáng yêu như vậy.” Lăng Tiêu xoa xoa đầu của cô. “Gấu Pooh ở sau lưng anh, anh Tiêu đã khi nào lừa em chưa.”

Thủy Tâm ôm chú gấu to, dùng mặt cọ đến cọ đi trên mặt nó. Nhưng rất nhanh liền nhụt chí nằm úp sấp lên trên.

“Nói anh Tiêu nghe thử, em gặp chuyện gì không vui?” Lăng Tiêu ngồi xổm bên cạnh cô, muốn dỗ cô vui vẻ.

“Em có đáng yêu hay không?”

“Đáng yêu!”

“Em có xinh đẹp hay không?”

“Xinh đẹp!”

“Anh có thích em hay không?”

“Thích!”

“Vậy vì sao anh ấy không thích em?”

“…” Khi Lăng Tiêu nghe tới câu cuối cùng, cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt.

“Anh ta là ai vậy?” Lăng Tiêu tuy rằng không muốn thừa nhận chuyện này là sự thật, nhưng vẫn muốn biết người bắt được bảo bối của anh trước anh là ai.

“Anh ấy là một người rất tuấn tú rất khí phách!” Được hỏi đích xác đối tượng mình thích, Dịch Thủy Tâm bắt đầu kể ra lý do khiến mình thích người đó. “Anh ấy có một đôi mắt hút hồn người khác, dáng vẻ khi làm việc nghiêm túc cũng rất đẹp trai, bộ dáng khi ngủ cũng rất quyến rũ. Em luôn muốn được ở bên anh ấy, có điều dường như anh ấy không thích em quấn quít lấy ảnh, nhưng mà em thật sự rất thích ảnh!”

“Anh ta có thật sự tốt như vậy không?” Lăng Tiêu không cam tâm, vô luận điểm nào, nhất định anh cũng không thể để thua người kia, chỉ vì mấy năm mình không có mặt, cô sẽ trở thành của người khác sao? Anh còn chưa cho cô biết tâm ý của mình.

“Ừ!” Dịch Thủy Tâm nặng nề gật đầu.

“Anh ấy tên là Trình Dịch Phong, là phó tổng của tập đoàn Thu thị, chỗ ở, nếu em biết anh ấy đang ở đâu thì tốt rồi!” Dịch Thủy Tâm nặng nề mà thở dài một hơi. “Em nếu biết ảnh đang ở nơi nào, hiện tại sẽ không phiền não như vậy rồi.”