Đã 2 tháng trôi qua, mối quan hệ Hạ Khúc Yên và Tư Quân Thành đã ngày mốt tốt hơn.
Dường như có một mối liên kết giữa 2 người.
Chỉ là có điều...
Dạo gần đây Hạ Khúc Yên cảm thấy cơ thể khó chịu không ngừng.
- Khúc Yên à, em ăn đi.
Tư Quân Thành đưa bát cơm cho Hạ Khúc Yên.
Hạ Khúc Yên nhận lấy, nhìn một lượt thức ăn trên bàn.
Ánh mắt cô va vào đĩa cá kho hành, mùi hương bốc lên khiến cơ thể cô không chịu được mà chạy vào nhà vệ sinh.
Ọe ~
Xong xuôi, Hạ Khúc Yên bước ra ngoài với khuôn mặt xanh xao.
- Em khó chịu ở chỗ nào?
Tư Quân Thành lo lắng lại đỡ cô.
Hạ Khúc Yên trầm ngâm, biểu hiện này rất giống lần trước lúc cô mang trong mình một bé con.
Chẳng lẽ là có rồi sao?
Trong đầu Hạ Khúc Yên ngập tràn câu hỏi thì tiếng dịu dàng của Tư Quân Thành phá tan.
- Em thay đồ đi, anh đưa em đi khám.
- Không cần đâu, chắc là đau dạ dày thôi, vài bữa là khỏi.
- Không được!
Tư Quân Thành nhíu mày, mặt anh lộ rõ không vui.
- Đỡ hơn bỏ sót. Ngoan nghe lời anh nào.
- Em... em.
Tin!
[ Hạ Khúc Yên, tôi là Thẩm Niệm Tuyết đây, có thể gặp nhau không? Địa chỉ là quán cà phê xxx]
Hạ Khúc Yên nhận được tin, cô bắt đầu kiếm cớ chạy trốn.
- Thẩm Niệm Tuyết hẹn em, em không muốn để cô ấy chờ nên em đi trước đây.
Tư Quân Thành: "..."
...
- Hạ Khúc Yên, nơi này!
Thẩm Niệm Tuyết vẫy vẫy tay cô.
- Xin hỏi hai anh chị dùng gì ạ.
- 2 cà phê nhé.
Người phục vụ rời đi, lúc này Thẩm Niệm Tuyết mới lúng túng.
- Hạ Khúc Yên, tôi... có thể hỏi cô chút chuyện được không?
Thẩm Niệm Tuyết cúi gằm mặt, giọng lí nhí.
- Cô làm thế nào... để quên đi Tư Thiếu Kiệt?
Hạ Khúc Yên trầm ngâm nhìn cô.
Đã lâu cô cũng đã không nghe đến cái tên này.
- Không thể quên được nhưng lại không muốn quan tâm.
.
.
.
- Thẩm Niệm Tuyết, cô có phải muốn quên đi Thẩm Diệc Thần?
Thẩm Niệm Tuyết gật đầu, ánh mắt cô buồn buồn
- Có lẽ Tư Quân Thành đã kể cho cô nghe. Tôi yêu anh ấy lâu như vậy, bây giờ nên học cách buông bỏ. Tôi muốn cho mình cơ hội khác, không muốn day dưa.
Hạ Khúc Yên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mặt cô lại xanh xao, cô tựa đầu vào ghế để tránh cơn mệt mỏi.
Thẩm Niệm Tuyết dường như cũng để ý đến cử chỉ của cô.
- Hạ Khúc Yên, mặt cô xanh xao lắm? Cô ổn chứ?
Hạ Khúc Yên gật đầu có chút khó khăn.
Lại đau đầu rồi.
Cả tình thế không ổn, Hạ Khúc Yên dường sắp ngất đi thì Thẩm Niệm Tuyết lại đỡ cô.
- Đi, tôi dẫn cô vào bệnh viện.
...
- Chúc mừng tiểu thư, cô đã mang thai 2 tháng rồi.
Vị bác sĩ nữ chúc mừng cô.
Hạ Khúc Yên cứng đờ người.
Thật sự đã mang thai lần nữa sao?
Rõ ràng hôm ấy, Tư Quân Thành đã mang bao cơ mà?
- Trong 2 tháng này, cô phải ăn đầy đủ dưỡng chất, tránh vận động mạnh.
Vị bác sĩ vẫn dặn dò đủ thứ, Hạ Khúc Yên vẫn không mở lời nào.
Đến khi ra ngoài, cô mới khẽ cảm ơn bác sĩ.
Thẩm Niệm Tuyết đứng bên ngoài tự bao giờ, cô chạy lại bên Hạ Khúc Yên.
- Thế nào rồi? Cô không sao chứ?
Hạ Khúc Yên gật đầu, tờ giấy xét nghiệm trong tay cô bỗng bay đi.
Đáp xuống dưới chân một người đàn ông.
- Khúc Yên, em... mang thai?
Tư Quân Thành xúc động không ngừng.
Từ lúc Thẩm Niệm Tuyết báo với anh là đã đưa Hạ Khúc Yên vào bệnh viện, anh đã lái xe điên cuồng đến bệnh viện.
Tư Quân Thành lại gần, anh ôm chầm lấy Hạ Khúc Yên vào lòng.
- Vợ à, em mang thai rồi.
Hạ Khúc Yên lườm anh.
- Chẳng phải lúc ấy anh đã mang bao sao?
Tư Quân Thành cười nhẹ, mặt dày đáp lại cô.
- Chắc là do nòng nọc của anh mạnh quá nên đã làm rách bao rồi!