Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 94




Chạy được một lúc...cô cảm thấy có một chiếc xe ô tô đang muốn vượt qua cô...

có lẽ là linh tính chẳng lành,hoặc do cô quá đa nghi..trong lúc này cô chẳng còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả...

Vừa xuống đường hầm nơi đây có đèn,nhưng...thật vắng..những giọt mưa lúc nãy cũng đủ làm vướng tầm nhìn vì đội nón bảo hiểm...cô dùng một tay lao nhẹ thì trước mặt một chiếc xe lao tới chắn ngang đường,vì đạp phanh gấp nên xe và cô lật ngang và trượt một vệt dài mấy mét mới dừng lại...

Điều cô lo lắng là chính xác...chiếc xe đen mở cửa...bước xuống bốn người cao lớn

Cô chậm rãi ngồi dậy,rút từ trong áo con dao nhỏ dạng chuỷ thủ...lúc nào cô cũng mang theo bên người khi ra ngoài

Họ có súng???không! họ bước tới mặt hùng hổ,có vẻ là người nước ngoài..không nói không rằng gã cột tóc đưa tay lao tới đấm thẳng trước mặt,cô tránh được..còn nhanh nhảu cúi nhẹ người cập tay và đạp vào lưng gã một cú té nhào rõ đau

Họ nói tiếng bản địa...cô cũng không định hỏi họ là ai,vì thừa biết ngoài Lục Nhã Khanh thì chỉ có bọn tây viễn...nhưng hiện tại Lục Nhã Khanh mới là điều cô nghĩ tới đầu tiên...

Không một chiếc xe qua lại,thật quái gỡ,trên đời này là vậy,lúc ta cầu một thứ gì đó thì nó chẳng bao giờ xuất hiện đâu,chỉ khi lúc ta không cần thì nó hiện diện đầy ra đấy...

Cô đưa dao về phía trước thủ,thân hình bé nhỏ trước bốn tên đàn ông có vẻ quá khập khiễng,cô nghĩ nếu là người khác thì chết toi rồi,còn riêng cô thì may ra có hy vọng

Cô nhanh nhẹn hơn mấy tên đó nghĩ nhiều,lao về phía trước đâm mạnh vào ngực một tên nữa,mồ hôi nhễ nhại,cô bị cái nón làm cản tầm nhìn một chút,nhưng hiện tại nó đang là bảo vệ cô,đến lúc hai tên còn lại nói gì đó cô không hiểu

Cô chỉ hỏi lại bằng tiếng mẹ đẻ hên xui họ có thể hiểu”tôi đắc tội các người à”

“Giao cái mạng của mày là được không cần hỏi nhiều”ơ có thể nói được tiếng mình...

“Thế tao không cần khách sáo với chúng mày ok”

Mấy lần trước cô còn đối phó với cả năm tên,và bầy chó thì bốn tên này cũng chỉ bình thường thôi....cô nghĩ vậy..

Cô nghiêm túc nhìn hai tên còn lại,rồi cả hai tên đó nhìn nhau chạy lên ra đòn với cô,sức cô mạnh vừa phải,nhưng đủ để làm đau đối phương,từng cái né cái của cô cũng làm hai tên đó khó chịu,một tên rút súng ra chĩa vào người cô..

“Lên xe,tao không muốn phí thời gian với mày”

Vương Thừa Nhi đưa tay nhè nhẹ lên rồi bỏ dao xuống,cô ngán mấy viên đạn đồng này lắm rồi,vốn dĩ cô vào sinh ra tử đến giờ phút này cô không sợ chết đâu,chỉ là cô muốn trả thù cái đứa bạn chơi đẹp với cô...

Cô đi lên xe của bọn chúng,bốn tên này vốn có hai tên bị thương nên cô cũng đợi lúc nào có cơ hội thì trốn,cô ngồi giữa một tên bị gãy xương tay do cô xoay tay hắn rồi đạp,và một tên cứ chĩa súng vào đầu cô,thở cũng không xong với hắn….hai tên ngồi trước thì cứ nhìn cô bằng nửa con mắt qua kính chiếu hậu ở trước xe...

“Lục Nhã Khanh muốn gì?”

Bốn tên đó im lặng...

“Tôi gặp trực tiếp cô ta được không?”

Bốn tên đó vẫn im lặng

xem ra người là do cô ta mang đến trừ khử mình rồi?

Họ đưa cô đến một nơi là bến tàu rồi đẩy cô vào trong khoang chứa hàng chật hẹp mùi ẩm mốc của mấy thùng gỗ,bên trong không một ánh sáng..họ trói cô lại còn dán băng dính ở miệng....

Nhìn trong bóng tối một chút cũng quen mắt,cô nghe tiếng sóng biển rì rào

Nước mắt cô rơi vô thức...thêm một lần nữa vì sự cứng đầu cứng cổ của bản thân mà lại đẩy mình rơi vào thế bí...với sức của cô hiện tại làm sao đấu nổi với Lục Nhã Khanh...Vương Thừa Nhi mày thật ngu ngốc...trước khi xảy ra chuyện rõ ràng là Đoàn Thiếu Dương dặn cô hãy tin hắn....lúc nào cũng vậy

Cô không muốn đầu hàng số phận,lúc này cô sốc lại tinh thần rồi cố gắng nhìn kĩ xung quanh...cô sực nhớ rồi rút dưới giày một con dao xếp nhỏ gọn...rồi cứa dây thừng...không đơn giản chút nào luôn..một chốc lại có tiếng cộp cộp bên ngoài...họ nói tiếng bản địa cô cũng chẳng hiểu gì..họ mở cửa mới có ánh sáng lọt vào giờ này cũng xế chiều cô đoán chừng thuyền này cũng đi được tầm 45 phút...

Người đàn ông ngược sáng khom lưng chui qua cửa đi vào...hắn bật chiếc đèn pin cầm trên tay rọi qua cô từ trên xuống,lúc này vừa nghe tiếng người thì cô nhanh trí nhét con dao lại trong chiếc giầy thể thao của mình...dây cũng cứa chưa đứt...hiện trạng y như lúc bị bắt...

Cô không nhìn rõ hắn trong bóng tối, hắn nhìn cô nhiều bận rồi đưa bàn tay sờ lên má Cô...né bàn tay tởm lợm cô rút người vào cạnh thùng gỗ vuông..

Không hiểu sao hắn xoay người trở ngược ra,rồi đóng cửa lại...

Cô mường tượng được..bọn chúng là bọn buôn người?? Nếu không thì làm sao lại bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy...nghĩ đến đó cô càng phải nhanh chóng thoát khỏi đây...

Cuối cùng cũng cắt được dây,cô nhẹ nhàng đi lại cửa..đẩy nhẹ nhất có thể để không tạo thành tiếng...

Chết tiệt chúng khoá bên ngoài rồi...càng nghĩ càng điên tiết lại càng run sợ...một lần nữa cô dùng chân đạp vào cửa tạo tiếng động “rầm,rầm,...”

Cô nghe tiếng nói chuyện theo cô đoàn có ba tên...

Chúng mở cửa khom người rọi đèn vào thì chỉ thấy sợi dây thừng dưới sàn...cô nghe chúng la lên rồi một tên chui vào...khoang thuyền nhỏ bên trong chỉ chứa tối đa 5,6 người nên chỉ một tên chui vào

Cô thu người ngồi sát thùng hàng đợi cho tên đó chui tới thì..

“Aaaaa” vừa rọi đèn thẳng vào mặt cô thì nhanh như chớp cô nhào tới đâm vào bụng hắn,con dao nhỏ xíu cũng chỉ làm đau hắn,cô rút ra lại thêm một nhát vào đùi...

Hai tên còn lại nghe như hắn bị chọc tiết tới nơi,thì cũng chui vào theo phản xạ.

Trong khoang nhỏ như vậy lấy đâu ra không gian đánh đấm,phụ nữ thì cũng có sức giới hạn, hai tên kia vật vã lắm mới bắt trói cô lại một lần nữa....nhưng lần này chúng còn tẩm thuốc mê vào khăn rồi chụp vào mũi cô....

Tên nào cũng bị thương,nhưng rõ là không hề đụng vào cô...đáng lẽ lúc đầu cũng định bụng sẽ làm gì đó cho thoả mãn rồi mới giao cô cho khách...nhưng giờ thì không còn chút ý muốn,bọn chúng cũng định bụng giết cô cho rồi,nhưng người phụ nữ kia lại không hề muốn,vì người phụ nữ bí ẩn đã ra lệnh cho họ giữ cái mạng cô lại để cô bị bán cho người khác rồi sống nhơ nhuốc suốt phần đời còn lại....