Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 87: Rắn Biển




“Tôi chưa từng nhượng bộ một ai” đôi mắt hắn lại khẳng định thêm,làm cho lời nói có chút đáng tin

Đoàn Khả Nhiên xoay mặt một bên,”tại sao lại là tôi,anh đã chiếm tiện nghi mấy lần,hơn nữa tôi đã bảo là không thích anh”

“Làm sao để em chú ý tôi hơn”

“Tôi không thích kiểu đàn ông coi thường phụ nữ,như anh”

“Tôi không hề coi thường em,mà rất thích”

Lần đầu tiên trong cuộc đời Đoàn Khả Nhiên biết thế nào là thả thính,trong cuộc đời của cô,gặp biết bao người đàn ông và fan hâm mộ,nhưng chưa có ai bám dai như hắn,fan cuồng thì chỉ toàn hâm doạ cô đến biến thái

còn hắn,?lúc thì nghiêm túc lúc thì lại như tên biến thái, giống fan cuồng,cô từng bị quấy rối…

“Xin lỗi,tôi không có chút hứng thú với tình cảm của anh?nó thật vô vị”

“Tôi đợi”

Một lần nữa hắn mỉm cười,nụ cười đưa răng trắng thật duyên

Tiếng chuông điện thoại xé tan bầu không khí nóng...

“Nghe đây Dương,bọn tôi ở khu B”

Vừa tắt máy thì Phong Hạ kéo thẳng thóm chiếc váy đang bị hắn vịn eo đến nhào nát...



“Dương đến rồi”

“Anh hai đến đây làm gì”

“Đưa cô vợ phiền phức của hắn đi ngâm suối”

“Anh đừng gọi chị ấy như vậy”

“Ok”

Một tay hắn lôi cô đi,nhưng bị cô rút lại

“Tôi tự đi”

Còn gần một tiếng mới có trang phục,rõ là thời gian này cô cũng cần ngâm mình một chút

.....

“Anh Hai”

“Chị”

“Chào em”

Vương Thừa Nhi đi bên cạnh Đoàn Thiếu Dương gương mặt có chút hồng hào,tươi tắn,chắc do cô đi ra ngoài nên được hưởng một chút khí trời

“Em với chị đi cùng”

“Em đang quay cơ mà”

Đoàn Khả Nhiên bực dọc nhìn sang Phong Hạ”em bị một con thú hoang cắn toạt váy rồi,đang đợi họ đem trang phục khác”

Đoàn Thiếu Dương đưa mắt nhìn,xong rồi chán nản đảo mắt về Vương Thừa Nhi” em ngâm ít thôi không được để phần vết thương hở vây vào nước,nhớ chưa”

“Uhm” Vương Thừa Nhi đang tận hưởng sự ngọt ngào bao lâu nay cô đã mất...

Họ chia ra ngâm mình,một bên là nam một bên nữ,nhưng chỉ cách nhau một cái vách tre đan vào nhau,nhìn thật thô sơ



....

“Aaaaaaaa”

Đoàn Thiếu Dương và Phong Hạ chưa kịp ngâm mình,chỉ mới bước một chân xuống hồ nước nóng thì nghe tiếng là thất thanh bên nữ...

Họ chỉ kịp thấy Vương Thừa Nhi sốc eo kè Đoàn Khả Nhiên ra ngoài

“Chuyện gì vậy”Đoàn Thiếu Dương nhìn Đoàn Khả Nhiên nằm trên đất vã mồ hồi,môi trắng bệt

“Đưa đến bệnh viện mau,em ấy bị rắn cắn rồi,rắn độc lắm,em chỉ kịp sơ cứu một chút”

Phong Hạ không kịp nói gì bế cô chạy thẳng ra xe

“Em có bị gì không”Đoàn Thiếu Dương lo lắng nắm lấy tay chân cô xem,người cô chỉ mang chiếc khăn tắm.

“Theo em ấy ngay,em không sao “

Vương Thừa Nhi lo lắng hơn cả anh trai,lôi hắn đi chưa kịp thay đồ

“Em về phòng thay đồ anh đưa em đi,ở đó có Phong Hạ rồi”

Vương Thừa Nhi chạy vội vào phòng thay đồ vơ lấy bộ đồ thể thao mặc vào,”đi nhanh,họ cần phải biết con bé bị rắn loại nào cắn,chỉ có em mới biết “

Đoàn Thiếu Dương nhìn thấy cô gái hắn yêu đang lo cho người nhà của hắn cũng ấm lòng,bao năm rồi cô ấy vẫn vậy,vẫn là người tốt...

Đoàn Thiếu Dương cũng mặc áo sơ mi để ngoài quần tây,đơn giản nhưng cuốn hút...

Mọi người đến bệnh viện gần đó...

Lúc này thì Đoàn Khả Nhiên đã sốt và hôn mê...

Vương Thừa Nhi đang ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho Đoàn Khả Nhiên...bác sĩ y tá đi tới đi lui ra vào để xem tình hình

Đến hai tiếng sau thì Đoàn Khả Nhiên mới hạ sốt...hai người đàn ông đang ngồi bên ngoài cảm thấy bất lực vì không làm được gì.

Vương Thừa Nhi bước ra với vẻ mệt mỏi...”em ấy ổn rồi”

Phong Hạ ngẩn đầu thở phào...

Đoàn Thiếu Dương bước tới kéo cô đến ghế ngồi”rắn độc?”

“Uhm,một loại rắn biển,bọn em đang định bước xuống thì một chân của Nhiên Nhiên bị cắn,trong đó có út nhất 7-8 con”

“Em thật,...không sao?”

“Nếu có sao thì em là người nằm trong đó cùng em ấy” Đoàn Thiếu Dương đưa ngón tay lên môi cô,ra dấu cho cô không được nói bậy

Người đàn ông mặc áo blouse bước ra,”nếu không kịp sơ cứu thì mạng cô ấy đã tận”

“Cô gái này là người đã sơ cứu à”

“Uhm”

“Loại rắn này rất hiếm,nó chỉ sống ở biển,chỉ cần nửa giờ không kịp cứu chữa là mất mạng,krait thường thì săn mồi ở các rạn san hô...không hiểu sao lại có cả ổ ở suối nước nóng này” Vương Thừa Nhi nói một mạch,bác sĩ chỉ thấy đúng mà gật gù...

Phong Hạ và Đoàn Thiếu Dương nhìn nhau”Hạ cậu định ăn mặc vậy sao hả.”

Phong Hạ gấp gáp đưa Đoàn Khả Nhiên đến bệnh viện,quên mất bản thân không kịp mặc gì...

Dùng hai tay bịt ngực trần,lúc này hắn mới để ý mặc mũi,chạy vội vào tolet,gọi điện cho trợ lý”bình thường anh hay nấp quan sát,bây giờ sao không thấy anh đưa cho tôi mảnh vải nào vậy tên kia” Phong Hạ lúc này bực dọc quát mắng trợ lý,mặc dù vô lý...