Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 59




Vương Thừa Nhi đi chầm chậm lại...cái xác vẫn còn khói bốc lên họ đã dập tắt lửa nhưng vẫn còn than vụn sang sáng…

Cô nuốt nước bọt nhìn thật kỹ vào cái nhẫn,thực sự mà nói nếu một người con gái thì không đủ can đảm để nhìn một xác người cháy đen!nhưng từ trong lòng cô có một cảm giác mãnh liệt,cô quên sự sợ hãi khiếp đảm...

Cô chỉ mong điều mình sợ là sai....

Ôi không!..."mẹeeee" cô chỉ kịp gào lên một tiếng rồi nhào tới đống than còn nóng đỏ ôm sốc cái xác ….cô nhìn thấy hai chiếc răng giả bọc vàng của bà…

Cô đau đớn gào thét trong màng đêm!!cô quên mất cả người cô đang bị bỏng vì cái xác đang nóng….lòng cô như bị ai cào cấu,trong phút giây không kiềm được cô ôm lấy bà gào khóc trong đêm tĩnh mịch…

Đoàn Thiếu Dương bị cô làm cho không kịp phản ứng,hắn ta cũng ra sức kéo cô về trong lòng mình,nhưng vô ích không gỡ được chỉ khi hai người vệ sĩ kéo cô cùng với Đoàn Thiếu Dương thì mới tách cô ra được!

"Bỏ tôi ra" "các người có nghe tôi nói không vậy"

"tôi xin lỗi là do tôi không tìm thấy bà ấy sớm một chút" hắn ôm cô vào lòng tha thiết nói nhỏ

"Anh bỏ tôi ra!đồ khốn các người tại sao để bà ấy nằm lạnh nơi này" dừng như đôi mắt ấy đã ướt đẫm lệ,và hàng mi kia dù dày cỡ nào cũng không thể ngăn được giọt nước mắt của cô

Hắn ôm chặt cô vào lòng mặc cho cô gào thét,Cô đánh vào ngực của hắn đến nổi hắn cắn răng chịu!hắn vẫn cứ xoa đầu rồi ghì chặt cô vào lòng…cằm hắn tựa nhẹ vào đỉnh đầu của cô…

Vương Thừa Nhi như hoảng loạn,cô không biết phải đối diện với chuyện này thế nào?cô chưa kịp chấp nhận!cô không hề nghĩ mọi chuyện đi quá xa

cô không khóc nữa sau một hồi lâu cô không lên tiếng,Vương Thừa Nhi ngẩn mặt lên với đôi mắt đỏ và sưng nề…"người đó có phải mẹ tôi không?"

"Uhm"

"Vậy anh biết bọn khốn đó ở đâu không?"

"…."Đoàn Thiếu Dương không trả lời,hắn nhìn cô bằng cặp mắt đầy cảm thông!!!…..

Trước tiên cô muốn đưa mẹ cô về chôn cất cho kỹ,cô xoay người nhìn cái xác cháy đen mà trong lòng cô không khỏi đau đớn!rõ ràng là một con người mới cười nói!bây giờ sao lại thành ra thế này!



Thấy cô bình tĩnh Đoàn Thiếu Dương cũng lơi tay lỏng hơn để cô tự đi lại nhìn bà …"đúng là mẹ rồi…con xin lỗi…con nhất định tìm bọn chúng đền tội để mẹ được nhắm mắt…dù thế nào Vương Thừa Nhi con cũng là con gái của mẹ"

Cô quỳ bên cái xác thật lâu,Đoàn Thiếu Dương cũng nóng ruột lòng như lửa đốt

"chúng ta về thôi" hắn nói nhỏ vào tai cô nhưng cô không hề phản ứng..

Một lúc sau đôi môi nhỏ nhắn mới chịu lên tiếng

"Anh có cách nào giúp tôi tìm ra bọn chúng không?"…

"Em định làm gì"

"Nếu anh giúp tôi!bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ làm trâu ngựa cho anh suốt cuộc đời" Hắn không bất ngờ gì với câu nói của cô!bởi lẽ hắn biết rõ cô đang nghĩ gì..chỉ có nghĩ sao về hắn thì hình như hắn lại mù tịt…

Hắn ôm cô từ phía sau…"làm vợ tôi đi…tôi sẽ cho em tất cả….và tôi sẽ bắt bọn chúng trả giá đắt"

Đôi mắt Vương Thừa Nhi khép nhẹ cô hít thật sâu"được"

Hắn cầu hôn cô ư!trong tình trạng như thế này chẳng lẽ lại là một sự trao đổi nữa!cô không cần nghĩ nhiều!cái giá cho sự thật nó luôn đắt….

"Chúng ta về thôi"

Vương Thừa Nhi đứng lên tháo chiếc nhẫn từ trên tay bà …cô không ngại cũng không sợ….cô đeo nó vào tay…Đoàn Thiếu Dương rút từ trong túi một cái khăn nhỏ,lại xoa và lau bàn tay vừa đeo nhẫn của cô…ánh mắt cô như vô hồn cũng không quan tâm hành động của hắn….

Hắn nắm tay kéo cô vào xe,mọi chuyện còn lại để đội F và Phong Hạ lo…từ đầu chí cuối Phong Hạ cũng đứng nép người nhìn và không lên tiếng…có lẽ hắn cũng áy náy vì ban đầu đã cản Đoàn Thiếu Dương cứu người

sau đó cái xác được đưa về lấy mẫu báo cáo và được hoả tán …

Phía cảnh sát cũng không hề biết nhiều chuyện xảy ra…chỉ tiếp nhận vụ án rồi đưa vào bế tắt…

Chỉ vài tiếng sau Vương Thừa Định mới hay chuyện và cũng đau đớn đón nhận mọi chuyện như Vương Thừa Nhi…hai chị em họ chưa bao giờ thân nhau như bây giờ,có lẽ cả hai ý thức sự tồn tại của người thân họ là duy nhất …



Vương Thừa Định có lẽ khó chấp nhận mọi chuyện hơn Vương Thừa Nhi,cô phải cứng rắn để cho đứa em tội nghiệp dựa dẫm vào"em còn có chị,Định…chị dọn về ở với em nha…chị sẽ ở bên cạnh em nhiều hơn"

"Chị hai…"tiếng khóc nấc nghẹn ngào không thành lời của Vương Thừa Định làm cô càng thêm tan nát lòng…

Đoàn Thiếu Dương tâm trạng hắn bây giờ rất lộn xộn,rõ ràng ở bên cạnh cô ấy nhưng sự tồn tại trong mắt cô ấy hắn như vô hình,hắn cảm thấy cô không muốn dựa dẫm vào hắn,thật khó chịu:..

Lục nhã khanh vẫn lờn vờn trong ngôi nhà này…chưa phải lúc Đoàn Thiếu Dương tiễn cô ta khuất mắt…chứ trong lòng hắn hận không thể bóp chết cái gai này

"Dương,mẹ nói em mang đồ tẩm bổ cho anh..canh em tự nấu,anh có thể vì mẹ mà dùng một chút không" lại ăn mặc hở hang đầm dây bó sát mỏng manh…

Hắn không muốn tốn nước bọt..vớ lấy bát canh cầm trong tay Lục Nhã Khanh đưa cho tên vệ sĩ đang đứng sau lưng"phần thưởng cho sự vất vả"

"Anh…."Lục Nhã Khanh giận tím mặt,mặt méo mó nhưng không dám làm gì hơn

"Cảm ơn cậu chủ"

Lục Nhã Khanh bắt đầu tia sự bực tức nhìn qua Vương thừa Nhi,cô ta đi đến gần hai chị em Vương Thừa Nhi đang ngồi vỗ về nhau…

"E hèm"

Vương Thừa Nhi nhìn Lục Nhã Khanh nhưng tay vẫn vỗ về trên lưng cậu em trai …

Lục Nhã Khanh nói nhỏ vào tai Vương Thừa Nhi

"Nhi à!ở đây dù gì cũng không phải là nhà của cậu!dinh thự này là của chồng sắp cưới của tôi,tôi mời hai chị em ra khỏi ngôi nhà này cho,hơi ồn rồi"

Vương Thừa Nhi đẩy Vương Thừa Định ra cậu em ngớ ngẩn không hiểu chuyện gì?

"Thả tôi ra …ummmm" Vương Thừa Nhi vừa nghe câu nói đó của Lục Nhã Khanh liền đứng phất dậy..dùng một tay bóp mạnh vào cổ ả!lực mạnh khiến ả té ngã ra đất Vương Thừa Nhi bóp mạnh đến nổi ả khó có thể phát ra tiếng,một chân cô quỳ,chân còn lại ngồi xỏm bên thân hình đang run rẩy dưới tay cô

"Đừng gọi tên tao!mày không xứng!xem như tao chưa từng có một người bạn!còn nữa…nếu tao đã cứu được mày thì một lúc nào đó đừng để tao biết mày đã làm gì gia đình tao…thì tao trả dư cho" ……