Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 41




"Xin người nhà ra về cho,để bệnh nhân nghỉ ngơi!đã hết giờ thăm rồi" một y tá bước vào mời mọi người ra ngoài,vẻ mặt Vương Thừa Nhi nhìn bà có chút nuối tiếc

"Mẹ nghỉ ngơi mọi thứ còn có con"

"Uhm"

Bà cười rất mãn nguyện,nụ cười chưa bao giờ cô nhìn thấy trong quãng thời gian bà bệnh

"Chị hai em cũng về,khi nào chị rảnh thì qua thăm em,còn không thì em sẽ qua thăm chị"

"Uhm"

Từ lúc biết Vương Thừa Nhi không phải là chị ruột mọi thứ nghĩ về người chị này càng trở nên tốt,lẽ ra cô cũng có quyền bỏ rơi gia đình này để đi nhận tổ quy tông nhưng chị ấy vẫn chấp nhận lo lắng cho mẹ và mình…"cảm ơn chị"

"Ngốc,người một nhà cần gì mấy lời khách sáo"

"Anh nhớ chăm sóc cho chị của em nha nếu không em liều mạng quèn với anh"

"Haiz hù doạ ai vậy nhóc con" Đoàn Thiếu Dương cười khẩy,xoay lưng về phía hai chị em bước đi

vương Thừa Nhi cũng đi theo,hắn đi chậm lại để Vương Thừa Nhi bước lên ngang hàng

"Tôi tự về được anh muốn đi đâu thì đi"

"Đi ăn"

"Uhm vậy tôi đi xe buyt về"

"Đi với tôi"

"Không đi được không"

"Không được nói nhiều lời"

Mình muốn đi riêng…đi với tên này có khi chết vì ngạt..,



Cả hai di chuyển đến một nhà hàng gần đó…

Nhà hàng mang đậm chất trung quốc

Hắn gọi không ít đồ ăn,"rõ ràng là lãng phí"

"Không bắt cô phải trả"

Mỗi thứ hắn chỉ ăn một đũa rồi bỏ…

Vương Thừa Nhi lắc đầu gọi phục vụ ra gói hết đồ ăn trên bàn cho cô mang về,đống đồ ăn này tầm vài tháng lương của cô

"Cô là heo à"

"Tôi mang cho cả nhà ăn,người như anh chắc không bao giờ biết được cái gì gọi là nghèo"

Hắn nhìn cô bằng cặp mắt chán ghét không phải hắn đã từng quen với cô sao!thời điểm đó cô rất nghèo lại còn phải vất vả đi làm thêm…

Hắn lẳng lặng bước ra xe không nói một lời nào! Cũng không đợi cô đi cùng

Vương Thừa Nhi xách đống đồ ăn lỉnh kỉnh trên tay rõ là thích thú…

Như lần trước vừa về đến nhà cô lại chia đồ ăn ra cho mọi người cùng ăn,bản thân cô cũng tham gia

Đoàn Thiếu Dương đứng nhìn chỉ lắc đầu,"rõ ràng lúc nãy cô ăn rồi mà"

Miệng còn ngập đồ ăn "thì tại nhìn thấy ngon"

Chén một trận no nê cô đi lên phòng không thấy cái tên đó đâu nữa"thật khoẻ"

Mấy hôm nay cũng không thấy Đoàn phu nhân và Lão gia…mọi người đâu rồi nhỉ!!!

Vừa nằm trên thảm lông trong Phòng thay đồ suy nghĩ vu vơ..

"Tin ton,thưa cô bạn cô đến tìm ạ" tiếng vọng từ ngoài phòng đó là chuông từ nhà dưới gọi lên…



Tìm mình à?phải rồi mình là vợ của hắn trên danh nghĩa!!vẫn không quen với danh xưng lắm!nhưng ai lại tìm mình nhỉ?mình chỉ có mỗi Lục Nhã Khanh là bạn thân!

Vừa bước xuống phòng khác thì đúng như cô dự đoán "Khanh Khanh cậu đến thăm mình à"

"Nhi…." Lục Nhã Khanh đứng đơ người nhìn Vương Thừa Nhi vài giây,tại sao gã vào nhà tài phiệt mà mấy bộ đồ quê mùa không vứt đi nhỉ

"Nhi cậu giúp mình được không?"

"Có chuyện gì,nhìn cậu xanh xao quá,tay cũng lạnh" Vương Thừa Nhi nắm tay Lục Nhã Khanh kéo lại ghế sa lon ngồi xuống

"Mình….bị bọn xiết nợ tìm đến phá nhà lấy hết đồ,mình không dám về đó nữa" nước mắt của Lục Nhã Khanh như đang chờ trực để rơi xuống..nhìn nhỏ bạn thân bị dồn vào đường này Vương Thừa Nhi cũng rối lắm

"Bình tĩnh nào!để mình nghĩ cách cậu còn có mình mà" nói đúng ra từ trước đến giờ Lục Nhã Khanh bị ức hiếp hay bị bất cứ chuyện gì điều tìm đến Vương Thừa Nhi để giúp,rõ ràng từ trước đến nay Vương Thừa Nhi tự mình đứng như một cây cỏ dạy không chịu thua trước mọi thời tiếc khắc nghiệt nào cả

"Cậu dọn đến nhà cũ của mình ở đi,….cũng không được nếu để bọn chúng phát hiện sẽ giết cậu mất"

"Cậu báo cảnh sát chưa"???

"Mình báo rồi,họ chỉ cử người đến giúp mình trong một thời gian ngắn và cũng không giải quyết triệt để nữa làm sao đây…"

"Uhmm cậu cứ ở tạm đây rồi mình sẽ tìm cách" Vương Thừa Nhi cũng làm liều vì rõ ràng nhà này không phải của cô!mà mối quan hệ giữ cô và hắn lại căng như dây đàn phải dùng cách gì để hắn cho Lục Nhac Khanh ở lại đây!

Vừa nghĩ đến đó thì điện thoại của cô có tin nhắn tín tin

"Cô trốn đi đâu vậy,sao không đến nấu bữa tối cho tôi" mặt nạ bạc….

Chết mình quên mất …Vương Thừa Nhi nhắn lại một tin cho hắn"ngài đợi một chút nữa tôi giải quyết chuyện nhà xong sẽ qua ngay"

Tín tin "xe đợi cô dưới cổng"

Lục Nhã Khanh thấy cô lo chú ý đến điện thoại nên cố ý đứng dậy"thôi mình không thể làm phiền cậu mãi,cậu làm việc của mình đi"

"Khanh cậu đợi một tí,cậu cứ ở đây mình gọi một cuộc gọi rồi quay lại"

Lục Nhã Khanh cũng ngồi xuống vì thực chất cô ta cũng không muốn rời đi,nhìn xung quanh căn nhà trong lòng càng thêm ngọn lửa ganh tị,nội thất trong nhà cũng toàn đồ cao cấp không phải có tiền mới mua được….vì làm nghề phục vụ ở bar nên cô ta cũng tiếp xúc không ít nhà quyền quý, chỉ cần nhìn xung quanh đủ thấy mùi tiền nồng nặc ở ngôi dinh thự này… choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy nguy nga Lục Nhã Khanh càng bùng cháy ngọn lửa tranh đấu sắp tới….