Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 37




Trong một tiếng đồng hồ,mọi thứ được dẹp sạch trả lại hiện trạng ban đầu của họp đêm

Thiếu Dương bước ra khỏi thang máy thì mặt nạ bạc đã được tháo xuống,trả lại gương mặt đẹp trai nam thần với vẻ ngoài lạnh lùng khó gần

Hắn lái xe về thẳng dinh thự vừa xuống xe hắn bất chợt nhìn lên ban công thì thấy bóng dáng một cô gái mặc đồ vàng nhạt đang múa dưới ánh trăng

Đẹp đến mê hồn,không biết có phải giờ này quá khuya nên đèn trong dinh thự đã được tắt bớt chỉ có ánh trăng chiếu sáng vào cô gái đang múa làm nổi bật cô trong không gian tĩnh mịch…

Trong lòng hắn gợn sóng....hắn đi nhanh vào nhà để tìm cô gái đó trong vô thức có tí men hắn quên cô gái đó là người hắn hận thấu xương…

Hắn đi vội lên mở cửa thì không thấy cô gái đâu???

"Anh lên đây làm gì" Vương Thừa Nhi bước tới từ bên ghế xích đu

"Giờ này khuya rồi tôi hỏi cô lên đây làm gì"

"Không ngủ được nên tôi chỉ tập luyện cơ thể một chút"

Đoàn Thiếu Dương bước tới giật chai nước trên tay cô,đưa lên môi uống ừng ực

Mặt cô đơ ra bất động "anh lên đây uống nước à"

"Tôi thích"

"Rõ là ngộ nghĩnh "chưa nói hết câu hắn đã ép sát cô vào ban công đôi mắt ghìm chặt lên môi cô

"Anh muốn gì,hành động này không hay chút nào,tôi không thích,nếu anh còn không phân biệt ranh giới rõ ràng thì chúng ta nên chấm dứt hợp đồng tại đây đi"

"Cô muốn thế à?"Hơi rượu toả xộc lên mũi cô làm cô hơi khó chịu,cho dù nó là loại đắt tiền thế nào thì cô cũng không biết thưởng thức,cũng giống như người đàn ông này vậy…hắn là mỹ vị của bao nhiêu cô gái nhưng trong mắt cô hắn là tên vô lại không hơn không kém vào lúc này



"Anh say rồi! Tôi không muốn đôi co với anh,thả tôi ra ngay" người đàn ông này rất quen thuộc cũng rất xa lạ,đôi khi hắn lại ấm áp đôi khi thì như một tên xấu tính không hơn không kém

"Tại sao lại là cô?"

Vương Thừa Nhi ngẩn người một lúc rồi nhìn sâu vào đôi mắt trầm lắng của hắn "anh nói gì tôi không hiểu"

"Rốt cuộc cô là người thế nào?"rõ ràng là tôi muốn dày vò em!tại sao mỗi lần nhìn thấy thì tôi lại không nỡ?

"Tôi là người thế nào anh đừng quan tâm!anh sống phần anh,tôi sống phần tôi,nước sông không phạm nước giếng" tại sao hắn hỏi như vậy?mình là người thế nào cần hắn phán xét sao?liên quan gì cuộc đời hắn,tên này?

Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào tròng mắt của cô như muốn đọc suy nghĩ???

”phải” hắn buông lơi một câu nói nhẹ,nhưng nó lại đè nén trong lòng hắn như có tảng băng lớn làm hắn phải đau…

Vương Thừa Nhi cúi thấp người vòng dưới tay hắn rồi bỏ chạy vào trong…

Mùi hương phản phất trên người Vương Thừa Nhi làm hắn phải nhắm nghiền mắt lại mà cảm nhận,trên môi hắn bất chợt thốt lên"thật tốt"

Đứng sau cánh cửa tim cô đập mạnh đến nổi muốn vỡ ra? Nó còn đập nhanh hơn lúc cô tập múa? Sao vậy?…

……..

Hắn suy nghĩ gì đó rất lâu?hình ảnh cô gái mảnh mai múa dưới ánh trăng như phát sáng trong lòng hắn!tim hắn lại rung rinh khoảnh khắc ấy!

Men rượu vẫn làm hắn bồn chồn trong lòng …

"tắm! "Là cái hắn nghĩ đến bây giờ!

Vừa đi đến cửa phòng mới phát hiện…"khoá rồi?"

"Cô mở ra cho tôi,con nhỏ này" vừa có chút thương hại cô lại chơi tôi một vố "rầm rầm"



Vương Thừa Nhi trở về phòng thay đồ một lúc lâu,cũng hơi khát nước nhưng lại không dám ra vì sợ đi ngang chỗ hắn ngủ!

Đành nhịn vậy!

"Rầm rầm" cánh cửa chống đạn!!! "Khốn kiếp" bản thân hắn cũng cảm thấy hôm nay cái cửa này cũng phản bội hắn

Tại sao lại chạy theo con nhỏ ngốc nghếch đó ra ngoài làm chi, để giờ bị đứng ngoài ban công,hắn sờ túi thì điện thoại ở trong xe trong lòng hắn dâng lên cơn thịnh nộ

"Trí thông minh thừa hưởng từ mẹ hắn cao ngút trời nhưng đành chịu thua con nhỏ ngốc đó sao?"hắn không cam tâm suy nghĩ một lúc cũng thấm mệt do rượu,hắn đi lại cái ghế lủng lẳng treo được gọi là xích đu "ai đem thứ ngớ ngẩn này lên"

Nhìn một lúc hắn thả người ngồi lên,cảm thấy dễ chịu đã bao lâu rồi hắn không ngắm nhìn bầu trời đêm,công việc bận rộn cùng với mớ hỗn độn suy nghĩ làm hắn bận tối mũi

Trời đêm nay lạnh lại có gió,dù cảnh đẹp cỡ nào cũng không khiến người ta hạ hoả nổi…hắn định bụng vào được nhà thì xử con nhỏ đó đầu tiên…

tựa lưng vào ghế xích đu mây hình vòm hắn cảm thấy thoải mái,hắn rút chân lên co ro nằm như con mèo hoang,…cảnh tượng này mà lọt ra ngoài chắc hẳn sẽ lên top 1 hot seach rồi

....................

Sáng nay phải thức sớm để chuẩn bị buổi họp báo ký hợp đồng nên Vương Thừa Nhi đã thức từ lúc 5h,cô đi ngang giường liếc mắt nhìn thì chăn gối được xếp ngay ngắn cô thầm nghĩ "tên này thức sớm vậy!"

Cô đi thẳng xuống bếp gặp mọi người để phụ nấu thức ăn và dọn lên… cô tò mò hỏi "cậu chủ ra ngoài rất sớm phải không anh ấy không dùng bữa à?"

Cả gian bếp ngưng tay nhìn cô,thì cô hầu nhỏ tuổi vọt miệng nói"cậu chủ chưa xuống,từ sớm đến giờ em dọn dẹp sảnh cậu chủ vẫn chưa xuống ạ?!"

Nghe đến đó Vương Thừa Nhi ngưng tay thấy có gì đó sai sai "thôi chết"

Cô chạy như bay lên lầu,đến nổi chạy bộ lên tầng 3 không biết mệt luôn,miệng lẩm bẩm "chết rồi mong là không phải "

Nhưng vừa đến nơi thì …"cạch"cô đã cài cửa từ bên trong …từng bước chậm rãi nhè nhẹ bước ra ban công.,..đảo cặp mắt một lượt cô thấy hắn nằm co ro trên chiếc xích đu của cô….