Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 34




Đoàn Thiếu Dương lúc này mới nhìn sang Phong Tranh,ánh mắt ghìm chặt lấy mắt Phong Tranh "Tranh,cậu không hiểu người phụ nữa đó bằng anh đâu,đừng để cô ta dắt mũi"

Phong Tranh ngồi đối mặt Đoàn Thiếu Dương mỉm cười "nếu tôi nói cô ta là cô gái tốt anh tin không?"

"Không"

"Vậy có gì để nói về cô ấy đâu,hai anh đừng lo tôi bị gì,nếu có bị gì thì vẫn là cô ấy thiệt"

Đoàn Thiếu Dương cứng miệng đưa thuốc lên môi rít nhẹ "bỏ đi dù gì cũng là món đồ chơi cũ,sau này ly hôn em có quyền đến với cô ấy"

Phong Tranh nghe nói vậy có vẻ không vui chùn mặt xuống"không đến lượt tôi và anh quản tình cảm cô ấy"

Phong Hạ nhìn qua nhìn lại thấy sắp căng thẳng lúng túng cười nâng ly rượu đưa tới hai người "thôi cái gì mà phụ nữ tình trường gì,anh em bao năm,cứ phải vì phụ nữ mà đau đầu sao?như tôi nè xem tôi xuống chào em gái dưới tầng nè,nhìn tôi đi trêu hoa gẹo bướm mà học hỏi"

Phong Hạ dùng dáng vẻ nghiêm túc và gương mặt nam thần của mình đi thẳng đến quầy rượu,nơi cô gái ngồi từ rất lâu,lọt vào tầm ngắm của hắn từ đầu buổi đến đây

Bỏ lại hai con người đang gầm gừ trong bụng,Phong Tranh ngã người ra sau ngước mặt lên trần,còn Đoàn Thiếu Dương vẫn cứ nốc rượu từng hớp…Dừng như hai người đàn ông đang suy nghĩ về một người con gái và hai luồng suy nghĩ trái ngược hoàn toàn

"Chào em "Phong Hạ kéo ghế ngồi vào

Chỉ nhìn ngang thôi mà gương mặt cô gái này thật ma mị,cô ấy xoã tóc đội cái nón kết kéo xuống ngang tầm mắt chỉ lộ cái mũi và đôi môi mọng nhỏ,cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn đen ôm lộ vùng eo thon và làn da mịn,chiếc quần dài đen bóng bó sát làm tôn đôi chân thon gọn cao và dài



Phong Hạ không thấy cô gái trả lời nên cố ý bắt chuyện "chào em,nhìn em rất quen"

Cô gái vẫn không nói gì làm Phong Hạ càng tò mò và tính chiếm hữu càng cao"nếu em trả lời tôi một câu,tôi sẽ mời em uống miễn phí rượu ở đây"

Cô gái lúc này mỉm cười xoay qua đáp lại"nếu anh đi tôi sẽ bố thí cho anh vài đồng,để yên cho tôi uống rượu,anh nghĩ sao"

Phong Hạ đứng hình vài giây,cô ấy là ai trông quen thật sự?đôi mắt cô gái này như đã hớp đi linh hồn của gã trai lăng nhăng này,đôi mắt to tròn mũi dọc dừa nhỏ gọn đôi môi dùng son màu nâu đất đậm trong ánh đèn mờ ảo càng cuốn hút

Cô gái vội kéo nón sụp xuống chỉ để lộ cái mũi và khuôn miệng căng mọng đầy ma mị

Cảm thấy tên đàn ông điển trai nhưng vô liêm sĩ này không phải dạng vừa,cô định bỏ đi thì một tay Phong Hạ nắm chặt kéo lại

"Thả ra" tuy không nhìn rõ ánh mắt trọn vẹn nhưng rõ ràng là cô gái đang dùng thái độ cự tuyệt

Từ trước đến giờ chưa người phụ nữ nào từ chối trước hắn,cảm giác bực tức xen lẫn khó chịu và muốn chiếm hữu mãnh liệt "chưa ai dám từ chối tôi cô là ai chứ?"

Dù gì cũng là sức phụ nữ,nên không thể làm lại cái tên quấy rối này"chát" cô gái tát thật mạnh vào gương mặt điển trai làm hắn ngỡ ngàng,sống hết bao nhiêu con trăng mà đến giờ phút này bị một người phụ nữ tát rõ đau 'Phong Hạ lòng tự tôn cao ngạo của hắn bị sụp đổ chỉ trong một cú tát'

Hắn kéo cô gái lại ghìm chặt lấy đôi môi cô mà cắn,càng chống cự càng bị hắn ghìm chặt hơn,cảm giác của cô lúc này như muốn bốc hoả,cô muốn tự do không bị quấy rầy nhưng bị tên này phá hỏng rồi

Dùng hết sức lực đẩy hắn ra môi dưới cô bật máu "khốn nạn" cô dùng ngón tay quệt lên môi nhỏ chúm chím đang rỉ máu của mình

Nhạc trong họp đêm bỗng tới đoạn trầm lắng không khí xung quanh dịu nhẹ theo dòng nhạc,nhưng lúc này mọi người đang quay xung quanh hai nhân vật chính vì xem cô gái nào dám cự tuyệt Phong Hạ một tay chơi khét tiếng ai cũng nể vài phần…



Gương mặt ngỡ như nam thần bỗng biến sắc để lại đôi mày đang dính lại với nhau,"cô nói lại xem"

"Lưu manh,vô liêm sĩ …là..anh" từng câu từng chữ cô ấy nhấn mạnh đến mức người đối diện nghe sẽ khắc cốt ghi tâm

Dù là tên sát gái nhưng lần này bị mắng thậm tệ ngay trước mặt bao nhiêu người vả lại hắn không thể tính toán với một người phụ nữ…

Trong đám người có một cô gái tiếp bia của họp đêm ăn vận khêu gợi bước tới chen lấn bất ngờ giật chiết nón trên người cô…

Ngồi ở trên quan sát miệng Phong Tranh thốt lên"Lục Nhã Khanh?" Cô ta là nhân viên ở đây sao?

Đoàn Thiếu Dương lúc này đứng phất dậy đi thẳng xuống dưới tầng

vì bất ngờ bên cạnh bị giật chiếc nón nên cô không kịp phản ứng để giữ lại

"Cô ta có phải là …"??

Mọi người chưa nói dứt tiếng thì điện thoại của mọi người đưa lên cao chĩa thẳng vào cô

Cô dùng hai tay che chắn trước mặt lủi vào đám đông nhưng họ không hề tách ra mà còn cố ý lớn tiếng "Rose phải không?"

Khung cảnh hoản loạn nhiều người gọi Rose làm gương mặt cô như bị trắng bệt