Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 29




Đôi mắt Vương Thừa Nhi né tránh rồi đảo lại gương mặt Rose

"Chắc vậy"

"Vậy hẹn gặp lại,mở họp báo ký hợp đồng"

Rose đứng dậy bước tới hồ bơi "ào" một cú phóng có nghệ thuật nhìn là biết có qua trường lớp hẳn hoi

Vương Thừa Nhi đứng ngơ ngẩn mọi thứ diễn ra quá nhanh và chớp nhoáng…đến bản thân còn chưa kịp hoàn hồn

"Thư ký Vương" Siêu chạy tới người ướt sũng

"Xong rồi "

"Mọi thứ ok chứ"

"Uhm"

Vương Thừa Nhi nắm lấy hai tay trợ lý Siêu nhảy cẫng lên "tôi làm được rồi haha"

"Bỏ ra bỏ ra" trợ lý Siêu ko dám đụng đến người phụ nữ của sếp,cũng là sếp bảo trợ lý Siêu chỉ được quyền đứng từ xa xem cô làm việc không được nhúng tay vào

"Xin lỗi,tôi gọi báo cho sếp tổng đây"

"….tút tút"

"Không gọi được hắn tắt máy rồi,có khi nào chủ nhật hắn đi ve vãng mấy cô gái?" Mặc kệ vẫn còn sớm mình đến thăm mẹ vậy

"Tôi về nha trợ lý anh ở lại câu cá vui vẻ"

"Hmm hôm nay còn biết trêu tôi"

Hôm nay tâm trạng của Vương Thừa Nhi vui lắm mọi thứ diễn ra thuận lợi

Vương Thừa Nhi đi vội ra xe bảo tài xế chạy đến bệnh viện xxx

……….bệnh viện xxx……

Vương Thừa Nhi đi đến phòng bệnh mở cửa hé vào nhìn thấy Vương tú thanh đang ngồi dựa vào gối yếu ớt xanh xao ngồi nhìn Vương Thừa Định gọt hoa quả

Vương Thừa Nhi đứng nép ở ngoài cửa nhìn rất lâu…rõ ràng ngày trước không được như vậy,xem ra lần cứu em trai đó thật xứng đáng cho dù gãy thêm mấy cái xương cũng đáng

Nhìn cảnh em trai thay đổi làm người lương thiện hiếu thảo trong lòng cũng yên ổn hơn phần nào

"Mẹ"



"Nhi Nhi"

"Chị "

Vương Thừa Định gọt xong miếng táo đưa cho mẹ và Vương Thừa Nhi,rồi đứng lên một bên nhường chỗ cho chị mình

"Con sao rồi,biết tự chăm sóc cho mình không hay là cứ làm việc bán rẻ cả sức khoẻ vậy"

"Mẹ! Lâu rồi con không được ăn cơm mẹ nấu " vừa nói dứt câu Vương Thừa Nhi ôm chằm lấy bà

"Lớn rồi mà chị còn mè nheo"

Bà liết mắt cau mày với Thừa Định xong rồi lại trở về ánh mắt dịu dàng vuốt tóc con gái

"Mẹ khoẻ lại thì con muốn ăn bao nhiêu cũng được"

"Con đừng làm việc quá sức,bệnh của mẹ chỉ kéo dài chứ không trị khỏi được,mẹ nghĩ hai anh em để tiền lo cho tương đừng phí hoài vô ích"

Gương mặt bà hiền từ nhìn hai đứa con hiếu thảo triều mến "Nhi Nhi mẹ cảm ơn con,từ sau hôm con tìm Định Định trở về nó ngoan hơn thay đổi tính nết"

"Mẹ cái tuổi bồng bột của em nó cũng qua rồi mẹ đừng lo nữa…"

"Định à mẹ muốn ăn cháo con ra ngoài mua cho mẹ nha,sẵn mua thức ăn cho chị"

"Dạ" đợi Vương Thừa Định đi khỏi vài phút bà mới cầm tay Vương Thừa Nhi nhìn cô trìu mến,ánh mắt ngấn lệ

"Nhi mẹ xin lỗi,lâu nay mẹ ích kỷ vì muốn chiếm con làm của riêng mẹ"

"Mẹ nói gì vậy con không hiểu"trong lòng Vương Thừa Nhi rối bời vì thấy tâm trạng của mẹ thay đổi nhanh,hình như mẹ có gì giấu cô

"Con còn giữ hai thứ mẹ đưa cho con không!tấm hình và cái nhẫn "

"Dạ…con để ở nhà "

Mình không nhớ nó có nằm ở trong túi hay không? Ngày hôm đó xảy ra chuyện cái túi của mình vẫn ở họp đêm chết toi rồi

"Có gì không mẹ?rất quan trọng hay sao?"

"Nó liên quan đến thân thế của con,con không phải là con ruột của mẹ"

"Mẹ nói gì vậy" Vương Thừa Nhi cười ngạc nhiên hỏi,như cô đang nghe kịch vẻ mặt lộ rõ sự miễn cưỡng

"Thôi con không đùa nữa mẹ nói hai thứ đó liên quan ai ạ"

"Ba con là Tống Tín Dũng,mẹ con là Ý Nhi con có tên là Tống Thừa Nhi,họ đã mất trong một lần hoả hoạn và ta là người làm thân cận bên bà chủ Ý Nhi"



"Mẹ nói gì vậy? gì là con không phải con ruột của mẹ.."

Ở bên một người mẹ chăm sóc mình bao nhiêu năm,đùng một cái lại không ruột thịt máu mủ?ba mẹ cô mất vậy ai là người thân của cô trên cõi đời

Gương mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh,đôi mắt đỏ hoe cổ họng nghẹn như nuốt phải thứ gì đó,cố lắm mới cất được tiếng giọng run run" mẹ ơi lần sau con lại vào thăm mẹ con có việc phải đi đây"

Vương Thừa Nhi nhi lao ra ngoài như một cơn gió lạnh,mở cửa chạy ào ra ngoài

"Cạch"

"Chị hai"Vương Thừa Định đứng ngoài đã nghe hết,hắn vốn định đi mua nhưng để quên ví quay lại lấy thì nghe được tất cả

Vương Thừa Định mếu máo chạy vào quỳ dưới giường Vương Tú Thanh,tay nắm chặt lấy tay bà "mẹ có phải chuyện đó là mẹ nói dối để chị gạt bỏ gánh nặng là mẹ phải không mẹ"

"Là thật,không phải chị ruột của con"

"Mẹ tại sao bây giờ mẹ mới nói, tại sao mẹ không để chị ấy cứ mãi là chị của con"

"Mẹ …vốn định không nói,nhưng mẹ phải để chị con nhận tổ quy tông một ngày nào đó người họ Tống sẽ nhận lại con bé thôi…mẹ và con không thể ích kỷ giấu đi sự thật …"

Trong lòng Vương Thừa Định rất thương người chị này,đến nổi hắn bằng lòng thay đổi cả con người vì chị hắn,gương mặt điển trai trẻ trung đã bị ướt nhoè vì nước mắt

"Ngốc quá bọn con vẫn là chị em..Nhi Nhi vẫn là con của mẹ…mẹ tin chị con không bỏ chúng ta đâu"

"Thật chứ…"

"Thật…"

…..

……….Vương Thừa Nhi chạy thẳng ra cổng thì gặp Phong Tranh đi ngược lại,phải rồi hắn làm ở bệnh viện này cơ mà

Vừa thấy Vương Thừa Nhi dáng vẻ không ổn hắn nắm cổ tay kéo lại,xém làm cho cô nhào vào lòng hắn,khoảng cách chỉ một gan tay hai người đứng đối mặt nhau,Vương Thừa Nhi cúi gầm mặt xuống

"Em khóc à" giọng hắn lúc nào cũng trầm ấm ngọt ngào nghe rất êm tai,cái áo blue trắng càng làm trong lòng người nhìn thấy dễ chịu

"Không có gì,tại em thấy mẹ tiến triển tốt nên em vui"

"Vui cũng khóc à,anh mời em cafe"Phong Tranh vừa xoa đầu vừa nói

"Em muốn đi dạo một lúc,không phiền anh làm việc"

"Anh hết ca rồi,bây giờ anh muốn đi cùng"

"Tuỳ anh vậy "sao lần nào mình có chuyện cũng gặp anh ấy vậy…hoàng tử…?