Thư ký Tak vội thì thầm với Sehun. "Anh có định khiến hai bên bình tĩnh hơn chút không, hay là tôi vào trong đó nhé/"
"Giữ vững lập trường đi. Đó là sân khấu của Do Yoonshin." Sehun trừng mắt nhìn phòng hội nghị trong khi bình tĩnh nhấm nháp đồ uống của mình. Ánh mắt Sehun như thể anh sẽ không bỏ lỡ một giây nào về những gì đang diễn ra trong căn phòng đó.
Thư ký Tak lặng lẽ quan sát Sehun. Cậu nhanh chóng nghiêng đầu khi nhận ra rằng những đường cong uyển chuyển trên từ góc nghiên trên khuôn mặt của Sehun khác hẳn so với bình thường.
"Anh thực sự quan tâm đến cậu ấy rất nhiều đó ạ."
"Mỗi lần tôi nhìn thấy cậu ta là y như rằng tôi thấy một cơn đau ở cổ vậy." Câu trả lời hơi lạc đề của Sehun dường như làm thư ký Tak hơi hứng.
"Tại sao vậy ạ? Bởi vì cậu ấy đã chọn anh trong số tất cả mọi người khi cậu ấy được tuyển nhờ quan hệ ạ?"
"Không chỉ có thế, đòn tấn công của tôi dường như không hiệu quả với cậu ta. Cậu ta là người đầu tiên như vậy nên tôi không quen."
Thư ký Tak dường như không hoàn toàn hiểu được những gì Sehun vừa nói nên đã im lặng 1 chút. Sehun cũng không buồn giải thích từng chi tiết nhỏ. Anh chưa bao giờ làm như vậy cho bất cứ ai. Nhưng mà kỳ lại làm sao, cuối cùng anh lại hường xuyên làm điều đó cho Yoonshin, vì vậy anh cảm thấy bối rối về điều đó.
Sehhun đã gặp hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn kiểu người khác nhau kể từ khi anh sinh ra cho đến nay. Anh có thể dễ dàng nhìn thấu những người như Yoonshin.
Nhưng Yoonshin thực sự kỳ lạ. Cậu luôn thành thật. Mọi thứ về cậu đều có cảm giác rất thực– chàng trai trẻ cảm thấy thất vọng về Sehun, dựa dẫm vào Sehun, lo lắng cho anh, cảm thấy phiền lòng về anh, tò mò về Sehun và cả cảm thấy không thoải mái khi ở bên Sehun nữa. Yoonshin luôn trung thành với cảm xúc của mình. Cậu không tâng bốc ai đó mà không có lý do, và cậu cũng không cúi đầu trước người khác quá mức cần thiết. Cậu nói tất cả những gì cậu muốn, nhưng vẫn giữ mức độ tôn trọng tối thiểu tới đối phương.
Mọi thứ về Yoonshin đều trong sạch đến nỗi ý chí tấn công của Sehun dành cho cậu tan biến hết.
Hầu hết những người mà Sehun gặp đều ngay lập tức đối lập với anh, chống lại anh, hoặc bò đến chỗ anh cầu xin van nài.
Tuy nhiên, Yoonshin không giống như thế. Đây là lần đầu tiên Sehun gặp một người đối xử với anh như vậy, vì vậy điều đó càng khiến Sehun bối rối hơn.
Sehun cũng im lặng, vì vậy thư ký Tak như đã nghĩ ra điều gì đó tiếp tục câu hỏi của mình.
"Anh có cảm thấy không thoải mái vì cậu ấy là người mà anh chưa từng tiếp xúc trước đây không?"
Không có cách nào tốt hơn để diễn tả cảm giác của Sehun lúc này.
"Tôi nghĩ vậy."
"Thành thật mà nói, khuôn mặt của anh bây giờ chính xác là kiểu của một người không thoải mái khi làm bẩn một người trong sạch đó ạ."
Sehun trừng mắt cáu kỉnh quay sang nhìn thư ký Tak. "Ai cũng có mặt tối cả thôi. Cậu ta là cái gì chứ, một vị thánh chắc? Thánh Do hả? Hãy nhìn xem, cậu ta cũng giống như những người khác mà thôi."
"Cậu nhìn đi?"
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Bất cứ khi nào nhắc đến luật sư Do là anh sẽ phòng thủ như vậy. Nên là người mà anh đang quan tâm không phải người chị đã kết hôn mà là cậu nhóc đó. Chà tôi nên nói như nào đây nhỉ, ừm..Tôi đoán là tôi đang cổ vũ cho anh đấy ạ. Đây không phải là con đường dễ đi đâu."
"Cậu đang viết tiểu thuyết đấy à? Trò đùa quái quỷ gì vậy chứ..." Sehun vặn lại trong sự khó chịu. Khi anh chuẩn bị quay trở lại văn phòng của mình thì trong phòng họp kia - phía đối lập đã bày tỏ sự nổi giận của mình. Yoonshin đã trò chuyện một cách bình tĩnh nhất có thể, cậu ngước nhìn gã luật sư đối lập và lịch sự mời ông ta ngồi lại chỗ ngồi của mình.
Bàn tay mập mạp của người đàn ông trung niên với tới cổ Yoonshin. Ông ta định túm cổ áo vị luật sư trẻ hơn trước sự chứng kiến của hai người đàn ông bên ngoài.
"Huh? Luật sư Kang,chúng ta có cần—" Thư ký Tak chưa kịp nói hết câu, thì Sehun ngay lập tức để mạnh chiếc cốc xuống bàn rồi đứng dậy, đi thẳng vào phòng họp. Anh xông vào mà không gõ cửa rồi nắm lấy cổ tay của người đàn ông đang túm lấy cổ áo của Yoonshin.
"Ông nghĩ ông đang làm cái quái gì thế hả?!"
"Thưa anh?"
"Luật sư Kang Sehun?"
Yoonshin và luật sư kia đều nhận ra Sehun. Người đàn ông trung niên nao núng. Khi Sehun dùng lực hất cánh tay của người đàn ông kia ra, ông ta liền xoa xoa cổ tay bị đau của mình và có vẻ bối rối khi cố gắng bào chữa cho hành động của mình.
"Cậu thấy chứ, chàng trai trẻ này đã quá tự mãn. Cậu ta cứ nghiến răng trong khi tỏ ra lịch sự. Cậu biết những quy tắc bất thành văn đó trong ngành của chúng ta mà, vậy mà tên đàn em này cứ vượt quá giới hạn—"
"Vậy đó là lý do tại sao ông quyết định hành động vượt quá giới hạn à? Do Yoonshin là cộng sự của tôi, người mà tôi đã dạy. Nếu ông nghĩ rằng cậu ta quá tự phụ đến mức không thể đàm phán dược thì ông có thể nói chuyện với tôi, cấp trên của cậu ta. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là khách hàng của ông sẽ mất tất cả đấy. Yoonshin ít nhất cũng còn tử tế, nhưng tôi thì không đâu."
"Chà... Luật sư Kang. Chúng ta cứ bình tĩnh trước đã nhé." Người đàn ông trung niên trông rất lo lắng khi mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn và liếc nhìn Yoonshin như thể đang cầu cứu. Yoonshin từ từ tiến lại gần. Cậu đứng giữa hai người đàn ông và đối mặt với Sehun.
"Luật sư Kang."
"Cậu không thấy tôi đang nói chuyện à? Đừng xen vào. Tránh ra cho tôi."
"Tôi biết ạ, nhưng... đây là vụ án của tôi. Xin hãy để tôi xử lý việc này nhé."
Sehun chợt nhận ra và nheo mắt lại, sau đó anh liếc nhìn ra ngoài phòng. Thư ký Tak nhấc cốc của Sehun lên, dù không nói gì nhưng biểu cảm của thư ký Tak như đang nói: "Anh bảo tôi đứng yên vì đây là sân khấu của luật sư Do mà, phải không?"