Mihee chỉ nhún vai, không xác nhận cũng không phủ nhận. "Ừm, theo như cô Do thì luật sư Kang là người thầy tốt nhất có thể dạy cho nhóc cách sống sót trong thế giới tàn khốc này. Chịu đựng dưới trướng Sehun hai năm rồi đi du học là ok."
Đôi mắt của Yoonshin mở to. "Em sẽ được gửi ra nước ngoài ấy ạ? Em đang tính hỏi xem chị gái em có dự định gì khác cho em không"
"Không cần thiết. Chị chỉ đề xuất vấn đề này vì việc học ở nước ngoài sau khi học năm thứ 5 là điều bình thường đối với các đàn em thôi. Sao thế? Nhóc thích làm việc ở đây hả? Chị gái của em nói rằng em muốn ở đây một vài năm trước khi em ra ngoài. "
Tất nhiên Yoonshin đã nghĩ đến điều này ngay từ khi mới vào công ty. Cậu dự định sẽ nghe theo yêu cầu của chị gái mình bằng cách ở lại vài năm cho đến khi cô ấy công nhận rằng cậu đã cố gắng hết sức có thể rồi. Nhưng cậu cảm thấy hơi phiền muộn khi biết rằng chị gái mình lại mong đợi cậu làm điều đó. Cô hiểu em trai mình hơn cậu tưởng.
Vì không thể dễ dàng nói lời đồng ý khi đối mặt với con gái của giám đốc công ty và cũng là người đã tích cực tuyển dụng mình, Yoonshin cắn môi dưới. Có lẽ Mihee biết rằng cậu đang cảm thấy mâu thuẫn nên cô đã nhanh chóng chuyển chủ đề. "Hai chị em em thực sự rất giống giáo sư Do đấy. Chắc nhóc nhớ ba của mình lắm. Ngài ấy thực sự là một người đàn ông tốt... Sehun giả vờ như không, nhưng cả chị và cậu ấy đều rất tôn trọng ông vì người luôn vô tư và ân cần như vậy."
Kang Sehun tôn trọng ai đó...
Yoonshin không thể hình dung rõ điều đó. Ngay cả khi cậu bằng cách nào đó phác thảo được đường viền thì cũng chẳng thể nào phủ thêm màu lên bản vẽ đó. Yoonshin cười cay đắng. Mihee cắn một miếng bánh sandwich rồi nghiêng đầu bối rối. Chỉ sau khi nhận được cái nhìn bối rối đó, Yoonshin mới nhận ra rằng bản thân mình đã mỉm cười. Cậu còn cảm thấy lo lắng hơn khi nhận ra rằng chị gái đã đọc vị cậu như một cuốn sách mở.
Cậu giả vờ bình tĩnh hết sức có thể để che giấu đi sự bối rối của mình. "Thỉnh thoảng em nhớ đến ông ấy, nhưng em ổn vì đã có chị gái rồi ạ. Những đứa con của chị ấy cũng dễ thương nữa. Anh rể em thì lại không phải là người xấu như người ta nói. Rốt cuộc, chị em đã chọn anh ấy."
"Chị đã từng nghĩ qua điều này trước kia rồi, quả nhiên em và chị gái mình rất thân thiết nhỉ."
"Em coi chị ấy là người để mình bảo vệ. Em chắc rằng chị ấy cũng nghĩ như vậy về em."
"Luật sư Kang gọi đó là điểm yếu—thứ mà mình cần phải bảo vệ ấy. Cậu ta nghĩ mọi người không nên có điều đó."
Yoonshin chớp mắt bối rối như chiếc đèn hậu lập lòe. Cậu lại nghĩ ngược lại rằng đó là một dấu hiệu của sức mạnh.
Mihee đọc được câu hỏi trong mắt Yoonshin và nói thêm, "Ý chị là nếu em muốn tồn tại lâu dài dưới tay cậu ta thì đừng có để lộ bản thân quá nhiều. Nếu cậu ta cần tấn công hoặc kiểm soát cậu thì cậu ta sẽ chạm vào đó trước tiên. Có một vài đàn em đã bị đuổi việc theo cách đó đấy.
"Em sẽ ghi nhớ điều đó."
"Tốt. Ôi trời, chị có làm mất nhiều thời gian của em không? Ăn thôi nào. Món này khá ngon đấy."
Yoonshin bắt đầu ăn, bắt kịp tốc độ của Mihee. Cậu ngẫm nghĩ về cuộc trò chuyện của mình khi nhai đến miếng rau tươi trong chiếc bánh sandwich.
Là một người quen biết với Sehun từ lâu, luật sư Song dường như biết rất nhiều về Sehun. Nhờ đó, Yoonshin cảm thấy rằng mặc dù cuộc trò chuyện có vẻ bình thường, nhưng cậu đã gián tiếp biết được nhiều điều hơn về Sehun. Những gợi ý của thư ký Tak cũng rất hữu ích. Rõ ràng, Sehun là kiểu người nói là làm, anh sẽ làm theo những gì mình đã tuyên bố. Nếu anh nghĩ rằng mọi người không nên có những thứ cần để bảo vệ, vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ không giữ bất cứ thứ gì đủ thân yêu để muốn bảo vệ bên mình.
'Đó có phải là lý do tại sao anh ấy luôn ở thế tấn công không nhỉ?'
Dựa trên những quan sát của Yoonshin từ trước cho đến nay thì Sehun rất phù hợp với khuôn mẫu "một kẻ thông minh nhưng xấu xa", tuy nhiên khuôn mẫu đó cũng có vẻ mâu thuẫn. Sehun tàn nhẫn, mạnh mẽ và nhẫn tâm nữa, đó dường như là cơ chế phòng thủ đối với Yoonshin. Đam Mỹ H Văn
Có lẽ vì thế mà Yoonshin không khỏi lo lắng cho Sehun. Không hề nhận ra điều đó nên đôi mắt cậu vẫn cứ đuổi theo người đàn ông kia, cậu thực sự muốn biết người kia đang nghĩ gì.
Yoonshin không chắc về cảm xúc của mình. Đó có phải là sự căng thẳng trước mặt người giám sát của mình, hay đó là sự cân nhắc khi phải đối phó với một người cậu không có thiện cảm, hay đó là một cảm giác khác mà cậu chẳng hề hay biết?
Như có chiếc gai đâm vào người, cậu tiếp tục cảm thấy phiền lòng về mối quan hệ căng thẳng của mình với nhà phê bình gay gắt đó.
* * *
Yoonshin lại vùi đầu vào đống tài liệu ở công ty cho đến tận khuya, cậu chỉ có thể trở về nhà lúc gần nửa đêm. Cậu cảm thấy như mình sẽ lái xe trong tình trạng buồn ngủ nên đã bắt một chiếc taxi. Khi cậu xuống xe ở lối vào căn hộ, cậu nhân được một cuộc gọi. Giờ này quá khuya rồi nên khả năng chỉ có một người này là có thể gọi điện cho cậu.
Khi kiểm tra điện thoại quả đúng như dự đoán, đó là chị gái cậu.
Yoonshin nhận cuộc gọi và ngồi trên một băng ghế gần đó.
Gió đêm se lạnh thổi vào người cậu hơi ê buốt, nhưng nhờ đó cậu cảm thấy tỉnh táo hơn. Cậu thích thú với cảm giác khoan khoái này rồi ngồi yên. "Chị Ikyung? Em đã không nhận được tin tức từ chị lâu lắm rồi đó ạ- điều gì đã khiến chị gọi cho em vào đêm khuya như vậy? Bọn trẻ có khỏe không? Còn anh rể thế nào ạ?"
Ikyung trả lời, giọng khàn khàn, "Mọi người đều ổn. Chị đã lấp đầy tủ lạnh của em với một số món ăn phụ rồi đó. Chị đã nói với em để thuê giúp việc đi mà tại sao em lại không làm hả? Chỗ ở của em đúng là một mớ hỗn độn đấy. Thỉnh thoảng hãy mở cửa số nhé."
"Căn hộ của một tên đàn ông độc thân như em không cần thêm 1 vị quản gia đâu ạ... Dạo này em về nhà chỉ để ngủ thôi. Nhưng chị đã đến thăm em khi nào vậy ạ? Chị phải gọi cho em luôn chứ, nếu thế em đã có thể về nhà sớm hơn rồi."
"Chị đang trên đường trở về từ chỗ của em rồi. Chị vừa về đến nhà để xe. Ừm.. chị đến vì có chuyện muốn nói với em, nhưng em về trễ quá nên chị sẽ quay lại lần sau nhé."