Đường phố O thị dù đã hơn mười giờ tối vẫn cứ như không ngủ, tấp nập và nhộn nhịp bất chấp là ngày hay đêm, Tình Lam nhuần nhuyễn lái chiếc Future đen bóng, cùng Minh Yên lướt qua những toà nhà chọc trời lộng lẫy, cuối cùng dừng lại tại khu trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất O thị.
...
Minh Yên trên người ngoài bộ đồng phục sơ trung thì có mang thêm chiếc áo hoodie đen dáng rộng, dẫu vậy lúc vừa xuống xe, bộ dạng nàng liền trở nên ỉu xìu, trì trệ hẳn ra, khác hoàn toàn với dáng vẻ nhiệt tình và hối hả lúc còn ở tiệm bánh.
Tình Lam cất đồ nhìn thấy Minh Yên như vậy cũng phải bật cười thành tiếng, hẳn là Minh Yên bé bỏng đang rét run cả lên rồi, nãy ngồi trên xe còn ôm chặt lấy cả người cô mà lại.
- Lát mua đồ xong, em có muốn qua nhà chị ngủ lại không? Tiện thể sáng mai đi làm luôn. Dù sao thì mấy ngày đợi kết quả sắp tới em đều rảnh mà ha?
Tình Lam lấy ra từ trong cốp xe chiếc áo len dày màu xám tro, vừa nhẹ giọng vừa nhanh chân tiến lại gần, Minh Yên rất hiểu ý, nàng giơ hai tay lên cao rồi đợi cho cô thành thục mang áo vào giúp nàng.
Vải len mềm mịn, ám lên làn da trắng bệt do buốt rét lập tức làm cho Minh Yên thoáng tê rần run rẩy, chóng thôi, nàng đã cảm nhận được cái ấm từ áo len mang lại, có điều hơi rộng, nàng khẽ khom người, hai tay ôm lấy chính mình mà cố gắng tận dụng khoảng vạt áo còn thừa để tự sưởi ấm.
Loạt hành động nãy giờ đều được Tình Lam thu hết vào tầm mắt, làm tim cô vừa hẫng hẳn một nhịp, cô thẩn thờ, hai bàn tay vô thức vươn tới đặt lên đôi má phúng phính đang đỏ bừng vì lạnh kia.
- Lạnh! Lạnh chết em!
Minh Yên hét toáng lên làm Tình Lam giật mình mà hồi hồn vội thu tay về, nàng đã rất sợ lạnh còn gặp đôi bàn tay lạnh cóng của cô, đúng là muốn đóng băng chết nàng mà.
- Chị... Chị xin lỗi. Chị đã quá tùy tiện rồi.
Tình Lam khụy xuống một chân cho ngang tầm Minh Yên mà rối rít xin lỗi, nàng nhíu mày bĩu môi không nói gì, chỉ đơn giản là rút hai tay vào trong ống tay áo, dùng phần vải bo ở cổ tay mà chà chà vào nhau cho ấm, rồi đưa lên sưởi nhiệt hai bên má, đồng thời dáng vẻ đầy hờn dỗi nhìn Tình Lam, giọng có chút quở trách:
- Chị tốt hơn hết phải nấu một bữa thật ngon khi về nhà đấy. Không là em giận thiệt đó.
Tình Lam nghe được điều này liền vui như mở cờ trong bụng, đôi môi mỏng hồng nhuận bất giác cong lên ý cười hiền từ, làm Minh Yên cũng vui lây.
Ổn rồi nàng mới tiếp tục cúi người toan sưởi ấm hai chân mỏi nhừ và ê ẩm của mình, Tình Lam thấy vậy liền dút khoát hai tay bế nàng lên, xoay người rồi yên vị nàng trên xe, nàng có chút bất ngờ, song cũng không ý kiến gì mà im lặng để cô xoa bóp hai chân giúp nàng.
Giờ Minh Yên mới có thời gian để ý Tình Lam mang trên người quần kaki ống rộng màu kem, cùng áo khoác phao đen rộng không cài khoá kéo, làm lộ ra chiếc áo thun trắng trơn đơn giản.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, rằng cả hai cùng là con gái, không có chuyện người này chịu lạnh hơn hẳn người kia được, vừa nghĩ nàng vừa hai tay vô thức vươn tới, đúng lúc Tình Lam ngẩn đầu lên, vừa vặn hứng trọn đôi bàn tay nhỏ nhắn đang tới ấy của nàng.
- Chị... Không lạnh sao?
Tình Lam đột nhiên ngẩn đầu làm Minh Yên có hơi giật mình, nhưng sự tò mò át cả lúng túng, nàng giương cặp mắt đen láy to tròn đầy ngây ngô, chậm rãi nhỏ giọng.
- Chị cũng có, nhưng được em sưởi ấm thế này, chị hết lạnh rồi.
Tình Lam giọng trầm thấp từ tốn vang lên, cô hai tay giữ lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Minh Yên mà yêu chiều nhắm mắt tận hưởng, nàng cảm thấy người chị trước mắt hôm nay có hơi lạ, có hơi... Làm nũng... Nhưng nàng thấy ổn với việc này, tươi cười nàng nhẹ giọng, đồng thời chậm rãi thu tay về:
- Tay em ấm vậy sao? Mà dù gì thì chị cũng đã giúp em rất nhiều mà, mấy cái hành động nhỏ nhoi này chẳng ăn nhằm gì đâu.
Tình Lam nhìn Minh Yên đầy triều mến, đứng thẳng dậy cô hai tay nhanh chóng xách nách nàng đặt xuống đất, rồi cười cười nhẹ giọng:
- Thật ra... Giờ cũng đã khá trễ rồi, mình đi thôi nhỉ?
- Em có thể tự xuống mà. _ Minh Yên phồng má cau mày mà trầm giọng.
- Chị chỉ sợ em ngã thôi, dù sao em cũng... Quá lùn đi mà. _ Tình Lam không kiềm được trước dáng vẻ đầy hậm hực này của nàng mà bật cười thành tiếng, có ý châm chọc mà nhẹ giọng.
Minh Yên khẽ nhíu mày, cảm giác bản thân bị xem là trẻ con làm nàng không mấy thoải mái lắm, lại một lần nữa, nàng cảm thấy Tình Lam hôm nay đặc biệt rất thích được gần gũi với nàng, cũng như thường xuyên đụng chạm nàng nhiều hơn.
Nhưng rồi nàng lại tự nhủ, rằng hẳn vì hôm nay ra đường khuya trời lạnh, Tình Lam mới cẩn thận giữ ấm cho nàng, nàng nghĩ thân cùng là con gái, mấy lần tiếp xúc như vậy cũng là chuyện thường thấy, không đáng bận tâm.
Để rồi Tình Lam cứ vậy mà nắm tay nàng dạo quanh khu trung tâm mua sắm, hết khu thời trang lại đến khu trang sức mỹ phẩm, cuối cùng cũng lựa được món quà ưng ý cho Minh Hồng Nhi, Minh Yên vui lắm, nàng khẽ nhìn vào cái túi giấy đang cầm trên tay mà mỉm cười đến xán lạn, nàng rất kín miệng, cô có hỏi cũng không sao hỏi được.
Minh Yên ra về có đi ngang khu giải trí để ra cổng, lúc ấy nàng hai mắt sáng rực cực kì muốn vào chơi, nhưng trời đã về khuya, nàng chỉ có thể nén lại sự tò mò và thích thú mà trong lòng đầy luyến tiết lướt qua.
...
Về đến nhà Tình Lam thì cũng đã hơn mười hai giờ đêm, Minh Yên đầu giờ còn đòi cô nấu cho một bữa thật ngon, nhưng nàng hiện tại hai mắt nặng tựa ngàn cân, đầu gật gù bước đi loạng choạng không vững, nàng vừa đói vừa buồn ngủ, chỉ muốn chạy thật nhanh vào phòng cô mà nằm vật ra giường, đánh một giấc thật ngon để quên đi cơn đói mà thôi.
Tình Lam cũng mệt, thấy Minh Yên bộ dạng đã muốn gục ngã tới nơi nhưng vẫn cố gắng gượng làm cô khẽ mỉm cười viên mãn, đưa nàng vào nhà, đóng cửa cô nhanh tay đặt túi đồ xuống cạnh tủ để giày, bỏ hết giày, cô dịu dàng bế bổng nàng lên, nàng khẽ cự quậy, rồi vì mệt quá mà thiết đi lúc nào không hay.
Tình Lam bước những bước khẽ khàng tránh quấy nhiễu Minh Yên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường như nâng niu trân bảo dễ vỡ, nàng dáng người nhỏ nhắn còn ngủ rất an tĩnh, không chiếm bao nhiêu không gian trên chiếc giường đơn của Tình Lam, cô nhanh thay đồ rồi khẽ lên giường, ôm nàng cùng chăn cùng chìm vào giấc nồng, kết thúc một ngày đầy mệt mỏi.