Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 50




Ngày lễ không đặt báo thức nhưng vì quen thói mà chỉ mới bốn giờ hơn thôi Minh Yên đã chớp nhẹ rèm mi dần tỉnh giấc, cự quậy lại cảm thấy thật khó di chuyển, bình thần rồi nàng mới xấu hổ nhận ra.

Rằng Hàn Lâm vòng tay mãi vẫn ôm lấy nàng suốt đêm luôn kia mà.

Nằm cuộn người Minh Yên tựa lưng vào lòng Hàn Lâm dần trở mình, dịch người lên cao nằm ngang tầm Hàn Lâm mà nàng không màng cô tỉnh giấc, chỉ để giờ đây mặt đối mặt, nàng lại mím nhẹ môi thầm đăm chiêu với một hình ảnh lạ lẫm trước mắt.

Thu vào tầm mắt Minh Yên là dáng vẻ một Hàn Lâm lâm giấc trông rất an tĩnh, an yên một tư thế mà nhè nhẹ nhịp thở đều đều, hiện rõ đường nét thư thả và thanh thản trên gương mặt tuyệt đẹp ấy.

Cũng đồng thời làm cho Minh Yên hai mắt tròn xoe đắm đuối mãi dáng vẻ yên bình ấy của Hàn Lâm, thổn thức để rồi tự trách thậm tệ chính mình vì lí gì lại đem lòng mê mẫn Hàn Lâm kia chứ!?

Hàn Lâm thật lòng làm Minh Yên rất đỗi biết ơn, nhưng cả hai đều là nữ nhi, yêu đương chắc chắn sẽ gặt về không ít những lời thị phi đồn thổi.

Không cần biết cặp đôi nữ nữ đó có tài giỏi suất chúng hay phi thường hơn người thế nào, thì chỉ cần thể hiện tình cảm thôi, chắc chắn sẽ bị đồn tiếng xấu.

Hàn Lâm nói cô không sợ, nhưng nàng lại không như vậy, ai biết được bàn dân định kiến thế nào về thứ tình cảm khó hiểu này.

Cả Chu Lệ Tâm nữa, bà từ lâu đã chán ghét bỏ mặc nàng, nay mà biết được tin tức động trời này, không khó để nàng trong tức khắc đã bị tống cổ ra khỏi nhà, cạch mặt không nhận mẹ con.

Sau tất cả, Minh Yên vừa muốn lại rất không muốn chấp nhận lời tỏ tình của Hàn Lâm, nàng sợ lắm, sợ từ chối sẽ phật lòng cô mà tình bạn giữa cả hai từ đó cũng tan rã, đồng ý lại sợ Chu Lệ Tâm bài xích cự tuyệt.

Khiến cho tâm trí rối rắm, bấn loạn hết cả lên mà Minh Yên cực kì đắn đo không biết phải trả lời Hàn Lâm thế nào, nhưng Hàn Lâm bám víu chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng, dai dẳng đến khi nàng chịu đưa ra một câu trả lời thích đáng mới thôi.

Để mà giờ đây, Minh Yên thất thần hai mắt tròn xoe vẫn chiêm ngưỡng dáng vẻ an bình đã từ lâu tỉnh giấc của Hàn Lâm, nàng ngờ nghệch lơ đễnh dường như không phát giác ra cô đã tỉnh, liền làm cho cô khẽ tủm tỉm mỉm cười.

Hàn Lâm động tĩnh liền khiến Minh Yên giật thót điếng hồn, nhận ra cô đã tỉnh càng làm cho nàng trở nên bấn loạn hơn, hổ thẹn về dáng vẻ cơ hội nhìn trộm lúc Hàn Lâm đang ngủ mà nàng ngay lập tức giãy nảy, ngoảnh mặt muốn tìm cách thoát li lại bị Hàn Lâm hai tay siết chặt, giọng trầm theo đó cũng cất lên đầy châm chọc:

- Chà chà… Xem ai mới sáng sớm đã lộng hành chưa kìa. Có nên xem đây là câu trả lời cho lời tỏ tình của tớ đêm qua không ta?

- Cậu… Cậu hiểu nhầm rồi! Tớ… Tớ… Tức thật! Mau buông tớ ra!. Tìm tr𝗎𝗒ện ha𝗒 tại ⩶ T𝘙𝗨𝙈 T𝘙𝗨YỆ𝗡.V𝗡 ⩶

Minh Yên run rẩy muốn biện minh lại cứng miệng cạn lời, bí bách liền trở nên có chút không can tâm gằn giọng đầy tức giận, Hàn Lâm bắt thấy cảnh này lại bổng dưng mỉm cười, liền một tay siết eo một tay giữ lấy đỉnh đầu của nàng kéo tới, để rồi Hàn Lâm nhanh gọn đặt lên chiếc trán lán nhẵn của nàng một nụ hôn nhè nhẹ, thuận tiện cũng trầm giọng hảo ngọt:

- Buổi sáng tốt lành, bạn gái bé nhỏ của tớ à.

- Ai… Ai là bạn gái cậu chứ!? Tớ còn chưa trả lời thì cậu đừng có quá đáng nha Hàn Lâm!

Minh Yên mặt mày đỏ bừng đảo mắt tránh nhìn trực tiếp tới Hàn Lâm mà gầm gừ trối chết.

Bắt thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của Minh Yên mà Hàn Lâm môi mảnh càng sâu ý cười, ham muốn được bắt nạt nàng bổng dưng bộc phát, càng khiến cho Hàn Lâm dần đắm đuối với bộ dạng vô lực chống cự ấy của nàng hơn.

Ngay lập tức Hàn Lâm một tay siết chặt vòng eo Minh Yên kéo về, tay giữ gáy cũng không quên níu chặt, để mà giờ đây, mặc cho nàng cố hai tay vô lực đẩy cả người cô ra, thì Hàn Lâm càn lấn vẫn cứ ôm chặt tấm thân nhỏ bé của nàng vào lòng, má cọ má Hàn Lâm nhẹ giọng nũng nịu:

- Cứ ngỡ ngày trước cậu đã chấp nhận cho cả hai tùy tiện động chạm, thế mà hôm nay sao cậu lại lạnh nhạt với tớ quá vậy?

- Trước khác giờ khác! Cậu không thể quy chung như vậy được! _ Minh Yên vừa nói vừa gắng sức nghiêng đầu tránh né cái cọ má của Hàn Lâm.

- Vậy lẽ nào…

Nói đến đây Hàn Lâm bổng dưng lại thôi không cọ má với Minh Yên nữa, hai tay buông lỏng mà chất giọng trầm khàn theo đó cũng chậm rãi cất lên:

- Cậu ghét tớ sao, Minh Yên?

Hàn Lâm tâm trạng ủ dột như vậy liền khiến Minh Yên không khỏi cảm thấy chua xót, có chút gượng gạo nàng ngoảnh mặt không dám nhìn trực tiếp tới Hàn Lâm mà nhỏ giọng e ấp:

- Tớ… Đó không phải ý của tớ. Tớ… Không ghét cậu, Hàn Lâm.

- Vậy là cậu thích tớ!? _ Nghe vậy, Hàn Lâm thoắt cái đã trở về dáng vẻ vui tươi ban đầu mà tích cực má cọ má với Minh Yên hơn, vòng tay siết chặt mà cao giọng.

- Cho… tớ thời gian. Thấu đáo rồi tớ… sẽ thành thật.

Minh Yên bị ôm lại không còn vùng vẫy liền nhỏ giọng ấp úng, ngượng ngùng nàng mặt mày thoáng ửng đỏ mà ngoảnh mặt tránh đi, đồng thời khiến cho Hàn Lâm môi mảnh khẽ mỉm cười, má chạm má dịu dàng cô nhẹ giọng nũng nịu:

- Mãi nghe lời bạn gái nhỏ của tớ. Chỉ là… Bây giờ vẫn còn sớm, cho tớ ngủ thêm ha?

- Nhưng sao hôm nay cậu lại đột ngột dậy sớm đến vậy? Chẳng phải những lần trước triền miên đến thử mọi cách cũng rất khó để gọi dậy hay sao? Nay chỉ rục rịch chút đỉnh thôi mà cậu đã tỉnh giấc luôn rồi?

Minh Yên nằm trong lòng Hàn Lâm muốn lần nữa thiết giấc lại chợt sựt nhớ thắc mắc, cô nghe vậy lại thoáng bật cười, chỉ là không tiện nói ra, nhưng nếu nàng đã hoài nghi ngờ vực như vậy thì cô cũng không ngại thành thật, đành giọng ngọt trầm ấm:

- Tớ cũng là người trần phàm tục, tất nhiên vẫn phải cảm thấy vô cùng hồi hộp khi ngủ cạnh bạn gái tương lai của mình chứ?

Minh Yên nghe vậy liền ngượng chín cả mặt, ngay lập tức húc nhẹ trán lên lòng ngực của Hàn Lâm mà thầm quở trách.

Hàn Lâm bắt thấy cảnh này cũng khẽ mỉm cười thích thú, một tay còn khẽ vuốt suông đường eo thon gọn của Minh Yên khiến nàng không kìm được liền cong người tránh né, đương nhiên bất lực còn bị Hàn Lâm càng thêm ôm chặt, khiến nàng nghiến răng dường như rất điên tiết với điệu bộ day dưa này của cô a.

Cảm thấy quá đủ rồi Hàn Lâm mới chịu buông tha cho Minh Yên, nằm ôm nàng nhẹ giọng chúc ngủ ngon mà nhanh chóng đã lâm vào giấc nồng, yên tĩnh dần cũng khiến nàng mí mắt hiu hiu, có chút trì trệ nhưng sau cùng vẫn chung chăn yên giấc.



Chớm trưa ngày mưa, mang đến khí trời mát lạnh làm cho Minh Yên khẽ rùng mình dần tỉnh giấc, cự quậy nàng chậm rãi rời khỏi vòng tay của Hàn Lâm mà từng chút xuống giường.

Chiều qua Hàn Lâm tận tâm chu cấp giúp Minh Yên một số nhu yếu phẩm dùng riêng, còn soạn đồ giúp nàng nữa nên việc vệ sinh cá nhân diễn ra vô cùng thuận lợi và thoải mái.

Quần ngắn áo thun trắng rộng hơi lệch vai, thay đồ rồi Minh Yên dần tiến ra phòng khách, nơi cha mẹ Hàn Lâm đang ngồi cạnh nhau cùng xem ti vi giết thời gian.

Trời mưa rồi cha mẹ Hàn Lâm cũng không còn mấy hứng thú đi đây đi đó khuây khoả, chỉ là ở nhà cùng nhau bồi đắp tình cảm những ngày bận bịu, nay Minh Yên tìm tới, cũng là tò mò về quá khứ của Hàn Lâm.