Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 5




Minh Yên cố bình tâm, nhưng vẫn cứ sụt sùi mãi không thôi, đầu tóc nàng hơi rối, vài lọn tóc còn ướt át vướng lên trên đôi má tròn đầy đặn, mặt mày nàng nhem nhuốc giờ trông vô cùng khó coi.

Toàn thân Minh Yên thả lỏng, hai tay vì vậy cũng không tiếp tục hành hạ chính mình nữa, nàng buông thả tự nhiên, dưới vạt áo cổ tay, khẽ để lộ những vết móng tay hằn sâu trên da thịt, cả một vùng ửng đỏ, hình như còn đang rỉ máu.

Nhưng nữ nhân kia trong tư thế choàng tay ôm nàng vẫn có thể nhìn ra những vệt đỏ tươi lấm tấm dưới vạt áo trắng tinh, khẽ nhíu mày, sợ sẽ lần nữa kinh động đến nàng mà cô nhẹ nhàng thả lỏng vòng tay, chậm rãi buông nàng ra.

Cô xoay người, khẩn trương lục lọi trong balo lấy ra băng keo cá nhân và bông gòn, cùng chai thuốc khử trùng, để rồi cô vừa cúi người vừa nhẹ giọng có hơi cấp bách mà nhanh chóng cất lời:

- Này đừng cử động, chảy máu rồi để tớ xử lí vết...

- Không cần người tùy tiện như cô quan tâm, giờ tôi chỉ muốn ở một mình, cô đi ra đi.

Minh Yên sụt sịt, nàng nhíu chặt mày, không thèm để nữ nhân kia lọt vào tầm mắt, liền lớn tiếng chặn họng đầy tức giận.

Minh Yên giờ đây phẫn nộ đến cùng cực, trong lòng không ngờ rằng sẽ có ngày nàng gặp phải loại người phiền phức đến vậy, người gì đâu mà mới gặp đã đụng chạm, tính tình còn rất tùy tiện và thô lỗ nữa chứ, số phận thấy nàng chưa đủ khổ khi thi ngay cái môn yêu nghiệt này hay sao, mà cứ nhất quyết phải quăng cho nàng một cục nợ chết dầm này thế?

Cô bên cạnh ngồi không nói gì, bản thân cảm thấy vô cùng áy náy khi khiến nàng thành ra bộ dạng này, cô rất muốn sửa chữa sai lầm nhưng nàng quá lạnh lùng xa cách, thật sự nàng không cho cô mặt mũi, không thể cho cô một cơ hội để cứu vãn tình hình sao?

Dù vậy thì với cách hành xử quá đáng của cô thì cũng chẳng mấy ai thông cảm nổi đâu.

...

Bình minh ló dạng, đem tặng muôn vàn vạn vật những tia ấm dịu dàng, tiết trời ban mai se lạnh phủ khắp sân trường, bao lấy bóng dạng cô cậu họ trò đang tụm năm tụm bảy ôn bài, tiếng cười nói dần rộn vang nơi đây, đánh tan không gian tĩnh mịch ban sớm.

Ấy vậy mà tại một góc vắng vẻ gần căng tin, cách biệt hoàn toàn khung cảnh dần náo nhiệt ở sân trường, là hình ảnh của hai người con gái mới gặp, nhưng không gian ở đây lặng thinh đến ngột ngạc, yên tĩnh đến rùng mình, thật sự rất khó xử.

Minh Yên ngồi đợi mãi cũng có ánh sáng để tiếp tục việc học, nàng cất đi chiếc khăn tay vừa mới lau mặt, không thèm đoái hoài đến người bên cạnh mà thản nhiên lôi tài liệu ra ôn, từ vựng, cú pháp, nàng đều ôn chắc trong đề cương, dẫu vậy nàng biết với từng ấy nổ lực là vẫn chưa đủ, đề thi rất có thể mở rộng, đánh chết những kẻ ảo tưởng vốn từ bản thân phong phú.

Minh Yên vốn cực yếu môn tiếng anh, nàng bấu víu vào đống đề cương ở trường mong rằng cái phao này cơ may cứu vớt nàng, nàng cũng học lõm khá nhiều từ trong từ điển bách khoa, cả trong đề bài thi tuyển những năm về trước, nhưng nàng sợ vô thi áp lực, quên sạch sành sanh.

Để rồi từ đâu một bàn tay mảnh khảnh hơi gầy, ngón tay dài thẳng tấp đầy đường nét, chầm chậm chỉ vào tờ đề cương, nhưng chưa kịp tới đã bị Minh Yên thu hồi tài liệu, nàng nhíu chặt mày, một vẻ đầy dữ tợn trừng mắt nhìn thẳng vào nữ nhân bên cạnh, nàng tức giận gằn giọng:

- Làm gì thế hả?

Cô mím môi gắng gượng nhịn cười mà giữ một thần sắc thật lãnh đạm, vì nhìn nàng lúc này không khác mấy với một bé mèo con đang xù lông, nhe nanh múa vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, chỉ là uy hiếp không có, được mỗi cái dễ thương xao động lòng người.

Bụng cô cứ cồn cào nhồn nhột, phải vật vả lắm cô mới nén xuống cơn buồn cười báo hại này, bình tâm rồi cô mới nhẹ giọng cất lời:

- Phần viết cậu đang ôn, có câu bị sai, xem như đây là lấy công chuộc tội, hãy để tớ sửa giúp cho.

Minh Yên vẫn còn bực tức sự cố ban nãy, nàng rõ ràng không muốn dây dưa với loại người phiền phức như cô, nhưng nghĩ đến việc bản thân thật sự yếu kém ở khoảng chỉnh sửa thiếu xót trong môn tiếng anh, nên dù có tức tối thế nào, chỉ duy nhất lần này, nàng đành tạm tin cô vậy.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sắc sảo kia, rồi lại chăm chú lên tờ đề cương, thoáng do dự rồi cũng đành thở dài, nàng trầm giọng cảnh cáo:

- Cô đừng nghĩ có thể lừa tôi, muốn xin lỗi thì hãy chỉ dẫn cho cẩn thận vào.

Nói rồi Minh Yên liền đưa ra tờ đề cương nhăn nheo do bị thấm nước, cô ùm một tiếng đã hiểu, rồi vươn tay chỉ vào những con chữ đẹp đẽ được nắn nót rất châu chuốc, lại có hơi cong quẹo, nhẹ giọng điềm đạm:

- Phần này bỏ đi, thừa là sai... Cả chổ này nữa, sửa lại thành tính từ thì cả câu sẽ phù hợp với hoàn cảnh hơn... Bla bla...

Minh Yên nét mặt đã tươi tắn và dễ chịu hơn hẳn ban nãy, nàng nhướng mày, hai mắt căng to rõ vẻ ngạc nhiên và có chút thán phục, một màn này cô đều thu hết vào tầm mắt, đôi môi dài mỏng theo đó liền cong lên ý cười, híp cả mắt, một nụ cười rất sâu, một nụ cười không rõ ẩn ý.

Minh Yên bất ngờ với cách diễn giải đặc biệt lưu loát của người nọ, giờ nàng mới chú ý, rằng mang trên người nữ nhân kia là bộ đồng phục sơ trung trước có tranh đua danh dự với trường nàng, cả hai đều nhất nhì nổi tiếng, tiết cái là không bên nào phân định thắng bại, cứ vậy mà ngang hàng.

Giờ Minh Yên mới khẽ rùng mình trước thực lực của bên ấy, chỉ cần thoáng nhìn đề bài, đã có thể nghĩ ra hướng giải, thậm chí còn chỉ dẫn nàng làm ra rất chi tiết và dễ hiểu, nàng tự hỏi, rằng không lẽ đứa nào bên cái trường ấy đều là quái vật và biến thái đến cấp độ này sao?

Thật không muốn dây dưa mà.

Cô giảng bài rất dễ hiểu và chặt chẽ, nàng nghe đâu hiểu đó, tâm trạng vì vậy mà tốt hơn rất nhiều, nàng hào hứng ngẩn đầu muốn nhìn về người nọ toan hỏi thêm vài điều nàng thắc mắc, lại trợn mắt thất kinh khi trông thấy cô mỉm cười, còn cả ánh mắt đã tối đi vài phần của cô, khiến cả người nàng liền nóng bừng cả lên, nàng lập tức giận dữ cau mày, nàng không thể tiếp tục nhân nhưỡng được nữa, dứt khoát bật dậy khỏi ghế.

- Cô tên gì?

Nữ nhân kia dường như vẫn còn bất ngờ với một màn vừa nãy mà ngớ ngẩn không kịp nghe nàng nói gì, trông thấy điệu bộ ngốc nghếch đó càng làm nàng căm phẫn và mất kiên nhẫn hơn, lập tức trầm giọng gầm gừ:

- Tôi hỏi cô tên gì?!!

- Hàn... Hàn Lâm.

Cô bị dáng vẻ hung tợn này của nàng làm cho giật mình mà ấp úng ngoan ngoãn trả lời, nhận được câu trả lời ưng ý, nàng vẫn không nguôi ngoai mà gằn giọng đầy hậm hực đe doạ:

- Bạn học Hàn, tôi cực kì không thích thái độ tự cao đó của cô, đừng có tưởng bở rằng bản thân chỉ hướng dẫn người khác được vài ba câu đã nhếch mép cười khinh, nếu sau này có gặp lại, tôi thề tôi với cô sẽ là kẻ thù không đội trời chung, mãi mãi không bao giờ có thể thân thiết.

Dứt lời Minh Yên liền quay phắt người rời đi, bỏ lại phía sau là người con gái đang ú ớ ngu ngơ, cô chẳng biết bản thân đã gây nên cớ sự nghiêm trọng gì mà bị nàng đối xử phủ phàng như vậy, nhưng rồi khoé miệng cô lại bổng chốc cong lên một nụ cười ôn hoà, khiến ai vừa nhìn cũng cảm thấy lành lạnh sống lưng, cô lẩm bẩm:

- Mãi mãi là kẻ thù sao? Thú vị...