Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 34




Tiếng trống khai giảng hùng hồ vang lên dần khiến cho sân trường chỉ vừa giây trước còn rất ồn ào và láo nháo, giờ khắc này lại khẩn trương tất bật thành hàng thành lối.

Thanh Ân lẽo đẽo theo sau Minh Yên cũng nhanh chân dạo bước đến hàng lối của lớp, thẳng tấp trước toà nhà A gần sảnh chính, chỉ cần xuống cầu thang rồi đi thêm vào bước sang phải liền có thể tới nơi.

Hàng dài sắp từ thấp đến cao, Minh Yên dáng dóc nhỏ nhắn đương nhiên sẽ đứng thứ hai, Thanh Ân cao hơn nàng một ngón tay vẫn tạm chấp nhận cho đứng sau nàng, và bất ngờ thay, người đứng đầu, cũng là người có thứ hạng cao nhất lớp trong kì thi tuyển sinh vừa qua lại là Hàn Lâm, người mình ghét lại có thứ hạng cao hơn khiến nàng ghét cay ghét đắng muốn rời vị trí lại không tài nào được phép.

Để khi lễ khai giảng còn chưa bắt đầu, tận dụng thời gian mà Hàn Lâm khẩn trương quay ra sau, cúi người cho ngang tầm với Minh Yên, mặt đối mặt Hàn Lâm dáng vẻ trông rất khẩn thiết trầm giọng:

- Trưa về, ra sau căng tin với tớ. Được chứ?

Minh Yên lặng thinh không trả lời, cũng không gật đầu đồng ý hay lắc đầu từ chối, thật sự đối Hàn Lâm nàng thà trở thành không khí còn hơn bắt chuyện với cô, nơi đông người thế này nàng cũng không muốn trở nên quá nổi bậc liền hờ hửng không nghe thấy lời này của Hàn Lâm.

Minh Yên không trả lời hay ra hiệu gì khiến Hàn Lâm có chút sốt sắn, muốn nhẹ giọng lần nữa dặn dò lại bị tiếng chuông reo giờ khai giảng làm gián đoạn, liền chỉ biết quay lên, ngay ngắn đứng bâng quơ trong lòng không biết nàng có thật sự cho cô một cơ hội hay không.

Thanh Ân đầu giờ yên vị phía sau Minh Yên, đã trông thấy hết một màn Hàn Lâm bắt chuyện với nàng, liền có chút thất thần, đôi mắt ngả nâu mở to dường như không thể tin nổi, cô ấy cứ vậy mà bần thần dán chặt cái nhìn lên bóng lưng cao lớn hàng đầu, bị tiếng chuông reo giục về hồn phách Thanh Ân mới chịu hoàn hồn, ngay lập tức bước tới một bước đến gần Minh Yên mà ghé sát tai nhỏ giọng thắc mắc:

- Cậu biết cậu ta à?

- Không. Giữa cô ta và tớ hoàn toàn không có quan hệ gì hết. Chỉ là người dưng nước lã.

Không quay đầu Minh Yên giọng không nặng không nhẹ nói lời rất bình thản nhưng ý vị lại nặng nề chán ghét, nàng cố ý rõ ràng như vậy để Hàn Lâm phía trên nghe thấy, vậy mà Hàn Lâm chỉ lặng thinh đứng đó không một chút động tĩnh, Hàn Lâm dửng dưng như vậy Minh Yên cũng ghét bỏ không thèm tiếp tục bận tâm đến cô nữa.

Mà đâu biết rằng Hàn Lâm ngoài mặt lãnh đạm như vậy nhưng sâu bên trong lại bất thường hụt hẫng, hệt như vừa vắng bóng một thứ gì đó rất quan trọng trong lòng vậy.

- Thế cậu ấy vừa nói gì với cậu vậy?

Thanh Ân mới ban nãy đã thật sự bỡ ngỡ với một Minh Yên lãnh cảm như vậy, cô ấy cũng chỉ vừa kết bạn với nàng không lâu đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần chuyển biến tâm trạng của nàng, quả thật Thanh Ân cảm thấy Minh Yên có hơi khó đoán cũng như khó gần, lúc hoà nhã phép tắc lúc lại như một con người khác, hoàn toàn băng lãnh vô cảm.

Nhưng đã là bạn rồi thì Thanh Ân không ngại chấp nhận tính cách ấy của nàng, ngược lại, cô ấy còn muốn biết nhiều hơn về nàng, nên khi trông thấy Hàn Lâm bắt chuyện với Minh Yên, đương nhiên Thanh Ân không thể không tò mò nhỏ giọng hỏi nội dung.

Được hỏi Minh Yên cảm thấy có chút không thoải mái, tất nhiên không phải vì Thanh Ân phiền phức hỏi han dồn dập như vậy, bởi cô ấy từ lần đầu gặp mặt đã tỏ ra khá năng động rồi, cũng thông cảm được, nhưng hỏi về người mà nàng căm ghét đến tận xương tủy như Hàn Lâm thì có hơi khó chịu a.

- Cậu quen cô ta à? _ Minh Yên cảm thấy cũng không nên tiết lộ nội dung lời khẩn cầu ban nãy mới khẽ quay đầu nhỏ giọng đánh lạc hướng.

- Ừm… Chung lớp, Hàn Lâm là học bá, cậu ta học lực rất xuất sắc cũng sánh ngang với thần đồng nên được rất nhiều người chú ý, chỉ là… Cậu ấy có gì đó không ổn.

Thanh Ân ngập ngừng có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng giới thiệu, Minh Yên gật gật cái đầu nhỏ ra hiệu đã hiểu, nhưng cũng không mấy làm lạ khi biết tin Hàn Lâm là học bá, bởi chỉ có vậy thì cô ta mới đứng ở hàng đầu của lớp, đứng trước cả nàng được chứ.

- Minh Yên… _ Thanh Ân có chút ấp úng hai tay nắm lấy cánh tay thon gọn của Minh Yên, hơi lay nhẹ cô ấy mới lần nữa tiếp lời khẩn thiết:

- Cậu nhất định không được đến gần Hàn Lâm, được cậu ấy chỉ bài vài lần tớ có cảm giác rất lạ liền thôi không hỏi bài nữa, không phải cậu ấy chỉ dẫn sai hay tệ, chỉ là cảm thấy lối suy nghĩ của cậu ta có gì đó rất bất thường, trực giác mách bảo, Hàn Lâm có gì đó… Rất không ổn. Tin tớ đi Minh Yên, cậu nhất định không được đến gần Hàn Lâm.

- Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Với cả ngay từ đầu tớ đã không có ý định tiếp cận cậu ta rồi, nên cậu cứ yên tâm.

Minh Yên nhẹ giọng trấn an, nói xong nàng cũng nhanh chóng quay đầu, hướng mắt lên sân khấu nơi thầy hiệu trưởng đang từng chút giới thiệu về lịch sử nơi đây, không bận tâm đến một Thanh Ân, người giờ hai tay vẫn lưu luyến mãi không rời cánh tay mịn màng của nàng, biết nàng không có ý kết thân với Hàn Lâm, Thanh Ân mới nhẹ nhõm cả người, hai tay cứ thế mà nhẹ tênh níu kéo chút đỉnh thời gian trên tay nàng, vẫn còn chút lạnh lẽo buổi sớm a.

Lễ khai giảng kết thúc với một màn trao thưởng cho các học sinh xuất sắc, giải ba lớp kia, giải nhì lớp nọ, đến giải nhất thì Hàn Lâm lại bổng dưng bước lên làm cho Minh Yên cả kinh, nàng dù biết Hàn Lâm là học bá và có thứ hàng cao hơn cả nàng, nhưng không ngờ… Lại là thủ khoa.

Thanh Ân chung lớp và cũng đã từng chứng kiến không ít lần Hàn Lâm đạt điểm cao nhất bảng thành tích, nên việc Hàn Lâm lên sân khấu nhận thưởng đối Thanh Ân mà nói chỉ là chuyện hiển nhiên, cái lạ là tại sao trông Minh Yên lại sửng sốt ra mặt như vậy, cứng đờ chết lặng dù Thanh Ân có lay lay cánh tay thì nàng vẫn không phản ứng.

Thật sự kinh ngạc đến độ ngớ ngẩn như vậy sao? Chẳng phải thứ hạng từng người đều đã được phơi bày trên bản thành tích hết sao?

Đúng là cái tên Hàn Lâm rất nổi bậc trên bảng thành tích với số điểm cao ngất ngưỡng, chỉ là nàng tự ti tra tên từ dưới nên, cùng với sự vui mừng vì đã đậu vào cao trung H mà nàng quên béng mất phải xem xét cách biệt với số điểm của hạng nhất, bởi vậy mà khi hay tin, nàng ngay lập tức như người mất hồn mà hai mắt trợn tròn dán chặt cái nhìn bần thần lên mặt đất, phó mặc cho Thanh Ân cầm tay dẫn lên lớp.



Lên lớp rồi ai nấy đều bát nháo bôn ba đủ thứ chuyện trò dong dài, không bao lâu sau liền đã có một giáo viên nữ bước vào, khiến cho cả lớp chỉ vừa giây trước còn ồn ào mất trật tự lại trở nên im bặt hẳn đi, thay bằng tiếng bước chân lộc cộc vội vã ổn định chổ ngồi.

- Tôi là Cẩm Tú Trương, là giáo viên chủ nhiệm cũng là giáo viên phụ trách giảng dạy môn văn cho lớp 10A-2 năm nay. Mọi thắc mắc các em cứ hỏi tôi, tôi sẽ giải đáp.

Cẩm Tú Trương trông đã có tuổi lại từ tốn cất lên chất giọng trầm thanh êm tai giới thiệu, thanh âm dễ chịu của Cẩm Tú Trương thật sự rất hợp với cách diễn văn, rất có trọng lượng lôi cuốn mọi người, mọi ánh nhìn đều chăm chú đổ dần về Cẩm Tú Trương, ai nấy đều im lặng lắng nghe không một chút xầm xì.

- Như các em cũng đã được hay tin, năm nay sách cải cách, khó hơn dễ hơn hoàn toàn không thể lường trước được, các thầy cô cũng có bỡ ngỡ, cách giảng mới muốn hiệu quả và vững chắc đòi hỏi rất nhiều thời gian, vì vậy trong những tiết học đầu tiên sắp tới, thầy cô chắc chắn sẽ có những bài kiểm tra đầu năm, củng cố kiến thức rồi mới có thể bắt đầu tiếp cận với chương trình sách mới. Các em đã hiểu chưa?

Cẩm Tú Trương hết mực ôn tồn muốn tạo ấn tượng tốt trong mắt các học sinh của mình, lại chỉ nhận về những tràng “vâng” đầy não nề khi biết tin sẽ có những bài kiểm tra đầu năm.

Cẩm Tú Trương vốn biết việc tiếp xúc với chương trình học vấn cao hơn có thể khá khó thích nghi, đã vậy năm nay còn làm “chuột bạch” tiên phong học sách mới, nên nếu hướng dẫn không cẩn thận thì khả năng cao các em sẽ phải đối mặt với tình trạng chán học, dần dần bỏ dở việc học, ảnh hưởng đến tương lai sau này.

Minh Yên từ lâu đã thoát khỏi cơn thất thần mà chú ý lắng nghe Cẩm Tú Trương trình bày, sách cải cách khiến cho việc thích nghi môi trường cao trung đã khó nay càng ác nghiệt hơn. Việc Cẩm Tú Trương giải bày Minh Yên vẫn có thể đồng cảm, bản thân cũng vì lường trước được điều này mà những ngày hè, ngoài phụ tiệm buôn bán nàng còn chuyên tâm ôn tập vào thời gian rãnh, tránh đêm dài lắng mộng đến khi mọi chuyện bất ngờ trở tệ, lúc đó thì có bù đầu ôn nước rút cũng chưa chắc đã thành công đâu a.

- Và để hỗ trợ các em năm nay thì không chỉ bổn phận các thầy cô phải dẫn dắt các em, mà các ban cán sự lớp cũng phải nổ lực kèm kẹp các bạn, vì thế nên, đảm nhận các vị trí như vậy thì lớp chúng ta hãy dựa vào bảng thành tích tuyển sinh vừa qua để công bằng phân chức, có được không?

Cẩm Tú Trương nhã nhặn từng lời gắn kết lớp học, cả lớp cũng vì một lời này mà nỗi e ngại trong lòng dần dần tiêu tan, thay bằng từng hồi rầm rì, xì xào gì đó, bàn tán sôi nổi trước mắt một Cẩm Tú Trương đang khẽ mỉm cười, cô ấy thầm thở phào, rằng cuối cùng bầu không khí đáng mong đợi nhất cũng đến, đến với lớp học thoải mái cô trò cùng chuyện trò.

Rất nhanh cả lớp đã trở về với bầu không khi trật tự đầu giờ, chỉ là nay đã không còn sự hiện diện của nét ngại ngùng hay lúng túng ngày đầu năm học, thay vào đó là một sự kính nể và tôn trọng, hướng cặp mắt long lanh trông đợi tới Cẩm Tú Trương mà người này nối tiếp người kia, liền gật đầu đồng tình với ý định của cô ấy.

Cứ vậy mà từng chổ đứng trong ban cán sự lớp cũng dần được hình thành, bí thư là một bạn học nam với nước da bánh mật cùng mái tóc hơi xoăn, lớp phó kỉ luật là một bạn học nam dáng hình cao lớn hơi gầy, da ngâm với đầu tóc hai mái chẻ gọn, lớp phó học tập là Minh Yên và đương nhiên vị trí lớp trưởng sẽ thuộc về Hàn Lâm, người có thành tích xuất sắc nhất trong kì thi vừa qua.

Thống nhất rồi Cẩm Tú Trương cũng nhanh chóng phổ cập những điều cần lưu ý khi học tại cao trung H, để mà khi tiếng trống ra về hùng hồn vang dội khắp các lớp học, sân trường thoáng chốc tĩnh mịch để rồi chóng thôi, tiếng bước chân ồ ạt bổng dưng vội vàng lấp đầy cả khoảng sân, kéo theo cả những tiếng cười đùa có mà than thở cũng không thiếu.

Sau tất cả, nhịp chân hối hả cùng tiếng lời rộn vang cũng dần dà tiêu biến ra về, để lại phía sau sân trường nơi rải đầy cánh hoa phượng đỏ rực, lụi tàn vì một mầm non mới, mần non tương lai của mẫu quốc.

_Góc Tác Giả_

Hàn Lâm: Tác Giả ra chương chậm như vậy là muốn tôi chịu khổ mãi sao?

Tác Giả: Hai ngày hai chương hoặc nhiều hơn, từ từ cháo sẽ nhừ, yên tâm ai cũng có đất diễn cả.