Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 28: Khắc Ghi




Bán xong đợt khách buổi sớm đã là tám giờ sáng hôm sau, ăn mặc đơn giản Minh Yên khoác ngoài chiếc áo hoodie hoa cúc màu kem, không cài áo khẽ để lộ bộ áo thun vàng đơn điệu, đóng thùng trong chân váy xếp ly xám tro dài quá gối, lưng váy ôm eo nhẹ tôn lên từng đường nét thon thả và gọn gàng.

Dặn dò xong Minh Yên cũng được Minh Tần đưa đi tái khám, ngồi trên chiếc Wave đỏ đã phai màu mà anh ta vừa chăm chú lái xe, vừa cao giọng bắt chuyện:

- Đi khám xong em có muốn đi đâu không? Dù sao hôm nay anh cũng được chị Minh Nhi cho nghỉ cả ngày, nên… Hmm… em biết đó… Có lẽ ta nên đi đâu đó chơi?

Được hỏi Minh Yên ngay lập tức lâm vào trầm ngâm, Minh Tần đợi mãi cũng không nghe thấy nàng trả lời liền có chút hoang mang, cứ nghĩ chính mình chạy xe quá nhanh nên lời nói ra thoáng điều không rõ, môi mỏng khẽ hở muốn hỏi lại liền bị nàng khẽ chồm người ghé gần tai tiếp lời:

- Thật ra em có một nơi muốn đến. Nhưng chờ kết quả xét nghiệm sẽ rất lâu và rườm rà, với cả nếu thật sự có xong sớm thì em cũng muốn được về tiệm phụ giúp chị Minh Nhi a.

Dáng dóc nhỏ nhắn Minh Yên muốn nói chuyện cũng rất vất vả, nàng phải vươn mình áp sát cả người lên lưng Minh Tần, ghé gần một bên tai mới có thể lưu loát từng chữ được.

Điều này, dù chỉ cách nhau qua những lớp áo nhưng Minh Tần hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể mỏng mảnh của nàng, tay vặn ga theo đó liền không kiềm được mà khẽ giảm tốc, từng chút chậm dần tránh để nàng phát hiện, toan câu kéo chút đỉnh thời gian được ở bên nàng.

- Những ngày hè như vậy, em không muốn tự thưởng cho bản thân sao? _ Minh Tần cao giọng mau chóng đã thành công đánh lạc hướng Minh Yên.

- Mọi thứ cứ như hiện tại đối với em đã là hạnh phúc rồi. Cũng không cảm thấy bản thân đặc biệt ưa thích thứ gì cho lắm.

Minh Yên cười cười nhẹ giọng trầm ổn, nàng thoải mái như vậy cũng làm Minh Tần vui lây, để rồi không bao lâu sau khi dứt lời, bệnh viên nơi từng cứu sống nàng dần hiện ra trước mắt, lại nhìn không khác nào một khu trạm xá thoáng có dấu hiệu xuống cấp trên lớp sơn tường đã ố màu.

Minh Hồng Nhi trước kia vì muốn cứu Minh Yên nên đã gấp rút đưa nàng đến bệnh viện gần nhất, không cung cầu cao cấp nơi đây vốn là nơi cứu chữa những hoàn cảnh bình dân, quy mô tầm trung, thiết bị thăm khám cũng không mấy tân tiến, quy trình xét nghiệm theo đó liền trở nên vô cùng trì trệ và chậm chạp.

May sao việc làm thủ tục nơi đây rất đơn giản và nhanh chóng, lấy số nộp sổ nàng cùng Minh Tần ngồi ở hành lang đợi đến lượt, nơi đây bề ngoài nhìn lâu đời như vậy nhưng người đến thăm khám lại khá nhiều, đa số là người già, cái độ tuổi thường xuyên mắc các bệnh vặt vãnh có mà nghiêm trọng cũng không thiếu.

Quá trình tìm bệnh theo đó liền bị kéo dài đến cả tiếng đồng hồ, mùi nước khử khuẩn hoà cùng mùi sát trùng tạo nên thứ mùi vô cùng khó tả, khiến cho từng giây từng phút trôi qua đối Minh Yên hệt như trải nhiệm cực hình, ong ong với cơn váng đầu nàng cực kì khó chịu, thiếu chút đã cuộn trào cơn buồn nôn.

Đo huyết áp xong Minh Yên cuối cùng cũng phải đối mặt với cơn ác mộng lớn nhất trong mỗi lần đi khám bệnh, xét nghiệm máu, là thứ duy nhất nàng không bao giờ muốn nghe đến nhất trong đời.

Dù bác sĩ đã nhiều lần trấn an rằng kim đâm vào da thịt chỉ giống như cơn đau bị muỗi đốt, nhưng nghĩ xem, có con muỗi nào mà mỗi lần hút chích là mỗi một ống máu không?

Kim tiêm còn lớn hơn và nhìn cũng rất hãi hùng nữa. Đã vậy còn phải giữ cái thứ kinh hoàng đó trong da thịt đợi đến khi rút đầy ống máu nữa chứ!

Minh Yên nàng đi thăm khám không chết vì bệnh mà là vì quá khiếp đảm mới tức tưởi lăn quay ra trên đất đấy a.

Để mà giờ đây, trước mặt nữ y tá Minh Yên một tay hoàn toàn bất lực bị Minh Tần khống chế ngăn không cho cử động, muốn vùng vẫy chỉ sợ sức nam nhi nàng chỉ là trứng chọi đá.

Bổng dưng một màng nước lạnh buốt như có như không mỏng mảnh ám lên làn da mềm mịn, khiến nàng đầu giờ thấp thỏm vốn đã đề cao cảnh giác, nay bất chợt như vậy liền không kiềm được mà bật mạnh người về phía sau, bị đập một cú rõ đau lên lưng ghế.

- Bình tĩnh đi Minh Yên. Sẽ không đau đâu, nghĩ nó cứ như là kiến cắn đi, ha? Sẽ không đau đâu.

Minh Tần phải vất vả lắm mới cố định được Minh Yên liền nhẹ giọng cố trấn an ngăn không cho nàng tiếp tục giãy nảy, nhưng lời ra chẳng những không có hiệu nghiệm mà dường như còn kích động nàng hơn.

Nhíu chặt mày lo âu nàng gượng gạo một nụ cười méo mó, bộ dạng trông rất khó coi cũng thật sự buồn cười nàng cao giọng:

- Không có con kiến nào rút máu người ta bằng… Đau!

Minh Yên e ngại tiếp lời chưa được bao lâu lại bị nữ y tá dứt khoát tiêm kim vào da thịt, trợn tròn mắt nàng vì đau quá mà vô thức hít cao một hơi thật sâu, cả người theo đó liền co rúm lại, nghiến chặt răng nàng mặt mày tái mét, nhăn nhó đến khó coi, đầu cứ liên hồi chà sát lên cánh tay Minh Tần rõ vẻ đau đớn, chóng thôi, cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.

Để mà giờ đây, ngồi đợi kết quả xét nghiệm trên băng ghế đá ở khu công viên gần bệnh viện mà Minh Yên mặt mày xụ xị uất ức, trông vừa thảm thương lại vừa buồn cười, cũng đồng thời làm cho Minh Tần ngồi bên cạnh khẽ nhịn cười phải nhẹ giọng an ủi:

- Cơn đau sẽ mau chóng tan biến thôi em đừng để ý quá nhiều.

- Nó thật sự rất đau, trấn an hoàn toàn không có tác dụng. _ Trầm giọng Minh Yên cúi đầu sầm mặt, tay khẽ run vẫn không quên giữ chặt mảnh bông băng đang đệm ở cánh tay.

- Không ngờ em lại sợ kim đến vậy á. Thật sự là đau lắm sao?

Minh Tần nhẹ giọng cảm thán, trên tay còn đang lắc đều túi gà viên chiên rán ban nãy vừa mua xong, mở miệng túi, hương phô mai nhè nhẹ dần thoảng đưa bao lấy hai bóng hình các nàng, quay đầu nàng giọng không nặng không nhẹ tiếp lời:

- Bữa trưa của anh đấy sao? Có chắc là đủ no không?

- Ổn mà ổn mà. Nhưng thật sự là em không ăn trưa sao? _ Minh Tần nuốt xuống miếng ăn xong mới có thể hiển nhiên trả lời:

- Em ăn sáng rồi. Không đói lắm.

Cúi đầu nói giọng nghẹn mà Minh Yên khẽ dịch chuyển miếng bông băng kiểm tra, lại ngay lập tức ngoảnh mặt tránh đi, nàng rất sợ kim tiêm cũng thật sự khiếp hãi máu tươi a.

- Em ít ăn thật đó. Nhưng cũng đừng bỏ bữa chứ. Đây… Muốn không?

Minh Tần vừa nói vừa xiên cho Minh Yên một viên gà rán thơm lừng mùi phô mai, bắt được ánh mắt mong chờ của anh ta nàng cũng chỉ biết cười trừ, nhẹ giọng từ chối:

- Em xin được từ chối tấm lòng của anh Minh Tần, nhưng dù có bệnh hay không thì em cũng không mấy ưa thích đồ ăn ở ngoài đâu a.

- Tiết ghê… Mà đợi qua trưa nay còn phải đợi tầm một, hai tiếng đồng hồ chờ kết quả, tới lúc đó đã gần bốn giờ chiều, về phụ tiệm cũng chẳng giúp ích được mấy, chi bằng anh sẽ đưa em đến nơi em muốn đi nhất, có được không?

Minh Tần cao giọng thảnh thơi, khẽ quay đầu ngắm nhìn Minh Yên, người lúc này đang trầm ngâm đắn đo chờ quyết định, phải mất một hồi lâu sau nàng mới cắn rứt lương tâm đành thở dài nhẹ giọng:

- Thôi được rồi… Anh có ý thì em cũng không khách sáo đâu nha.

- Được, cứ vậy đi.

Minh Tần hay tin liền hân hoan như mở cờ trong bụng, anh ta được ở cùng Minh Yên thì vui lắm, chắc chắn chiều nay sẽ hết mực chiều chuộng mà không ngại đưa nàng đi đến những nơi nàng muốn.



- Em muốn tới đây sao Minh Yên?

Minh Tần chần chừ chưa chịu xuống xe đã phải nhẹ giọng hoang mang, ngẩn đầu ngước nhìn toà kiến trúc trước mắt mà thầm thắc mắc, rằng đây không lẽ đây là nơi nàng muốn đến nhất sao?

- Phải… Em muốn mua một số thứ ở đây, dù gì thì suốt ngày cứ bị chị Minh Nhi giam trong tiệm thì chán lắm, có dịp em cũng nên tranh thủ chứ nhỉ?

Đứng bên cạnh Minh Tần khẽ cao giọng mà Minh Yên đã xuống xe cất nón từ bao giờ, anh ta nhìn nàng có chút ngẩn ngơ, nhưng rồi cũng đành mỉm cười cho qua khuất mắt trong lòng mà cùng nàng bước vào, nơi thiên đường toàn sách.

Tuy nhà sách A không phải là quá tráng lệ hay to lớn gì, nhưng nơi đây vốn nổi tiếng với việc bày bán các nhãn hiệu được tin dùng rất nhiều, tập sách và các vật dụng liên quan đều là hàng chất lượng, giá thành lại vừa tầm cho các sinh viên học sinh nên chẳng mấy chốc đã lừng lẫy giữa chốn đô thị nhộn nhịp này.

Minh Yên suốt cả buổi chỉ chú tâm đến món đồ bản thân đang tìm kiếm, hoàn toàn không để ý tới ánh nhìn có phần ái muội của Minh Tần đang dõi theo phía sau.

Để rồi hết quầy này lại đến sạp khác, cả hai cứ vậy mà lẳng lặng cùng nhau thăm thú gần hết cả nhà sách nơi đây.

- Em đã tìm được thứ em muốn rồi. Mình mau về thôi nhỉ?

Minh Yên hai tay nâng niu cuốn sổ da nhỏ màu kem xanh lam, áp vào lòng nàng khẽ vội cao giọng muốn cùng Minh Tần mau chóng trở về, anh ta đầu giờ vẫn luôn quan sát nàng, vòng quanh muốn hết cả cái nơi này chỉ để tìm một cuốn sổ nhỏ nhặt như vậy, liền không kiềm được mà tò mò nhẹ giọng:

- Một cuốn sổ? Liệu nó có quan trọng để em phải bỏ ra nhiều thời gian như vậy không?

- Nó…

Minh Yên ngẩn cao đầu ngước nhìn Minh Tần lại trở nên có hơi lúng túng khi nghe thấy lời này, anh ta thật sự rất cao, vai anh ta nàng chỉ cao chạm đỉnh đầu, khiến nàng thoáng chút không thuận tiện liền cúi đầu, rũ nhẹ mi nàng mới ấp úng giải thích, giọng bồi hồi hệt như đang tưởng niệm một điều gì đó vậy:

- Em… muốn ghi lại quá trình trưởng thành của em. Nghe lạ mà phải không? Sổ tay thường sẽ dùng để ghi lại nhật kí hoặc ghi chép những thứ quan trọng. Còn quá trình trưởng thành… Chẳng qua chỉ là kỉ niệm. Trưởng thành sẽ mang lại thật nhiều biến cố, đau thương có mà hạnh phúc cũng không thiếu, nhưng sau tất cả đón chào chúng ta vẫn sẽ là thành công, cũng đồng nghĩa rằng con người ta vì vui sướng nhất thời mà quên đi cả một quá trình gian nan thống khổ trước đó.

Nói đến đây Minh Yên khoé môi bổng nhiên cong lên một nụ cười không rõ, cứ như niềm hãnh diện xen lẫn nỗi chua xót mà thật sự rất khó nhận ra, Minh Tần cũng bị nụ cười lạnh nhạt ấy làm cho xao động, khuỵu xuống cho ngang tầm liền bất ngờ ôm lấy cả thân thể nàng vào lòng.

Đột ngột như vậy làm Minh Yên có chút ngạc nhiên, bởi đây là lần đầu tiên nàng được vòng tay của một người con trai bao lấy, cơ thể có phần săn chắt lại ôm nàng rất đỗi dịu dàng.

Song điều này chỉ đơn giản là làm cho nàng thoáng ngỡ ngàng, cả cơ thể không cứng đờ căng thẳng, hai tay thả lỏng nàng cứ như không có xúc cảm với việc động chạm này vậy.

Để rồi chóng thôi, nàng bình thần liền nhẹ giọng lần nữa tiếp lời:

- Trước kia em cứ nghĩ bản thân cứ nương theo tự nhiên sẽ từ từ trưởng thành, nhưng vì một số sự cố đã làm em dần nhận ra, rằng em rất sợ, sợ rằng trong quá trình trưởng thành bản thân sẽ bỏ lỡ một điều gì đó, nên là dù đau khổ hay diễm phúc em đều muốn khắc ghi thật lâu, dành một nơi trong tim để trân trọng những khoảnh khắc ấy.

Nói rồi Minh Yên hai tay khẽ vỗ vỗ lên vòng tay đang bao lấy bản thân, Minh Tần cảm thấy chính mình dường như đã quá phận liền hớt hải buông tay, vội cao giọng lúng túng:

- Anh… Anh xin lỗi! Thật… Thật sự anh không thể kiềm được khi nhìn em lúc nãy, tại trông em có hơi… Tội nghiệp.

Minh Tần thành ra một bộ dạng bấn loạn như vậy Minh Yên cũng nắm chắc rằng cái ôm ban nãy, hoàn toàn là thật lòng, chứ không phải xuất phát từ lòng thương hại, giả tạo mới hình thành.

Để mà giờ đây, nàng không trách tội Minh Tần mà môi nhỏ cong lên một nụ cười thật tươi, cũng thật sâu sắc lòng thành liền nhẹ giọng:

- Không sao. Thật sự em cũng phải cảm ơn anh vì cái ôm ban nãy. Bởi… anh đã thật lòng an ủi em mà, chẳng phải sao?

Nụ cười ấy rạng ngời và xán lạn ấy làm Minh Tần ngây ngốc chỉ biết đứng đó chết lặng, bản thân làm ra cái chuyện động chạm như vậy, nàng lại không giận còn vui vẻ chấp nhận, nếu sự thật là vậy thì liệu tiến xa hơn, phải chăng Minh Tần sẽ có cơ hội?

- Trời tối rồi mau về thôi anh Minh Tần.

Cao giọng Minh Yên đi trước, Minh Tần tâm trạng đang vô cùng tốt liền hí hửng chạy theo sau, rồi cả hai cùng về, trở lại với mái ấm mang tên Thảo Nhi.



- Hôm nay em dám trốn việc đi chơi ha. Còn mua đồ nữa chứ.

Minh Yên mang trên người bộ đầm ngủ hai dây trắng muốt thướt tha dài quá gối, ngồi trên giường nàng trên tay mân mê cuốn sổ tay cất công lắm mới chọn được, Minh Hồng Nhi được nàng gối đùi, đưa mắt ngước nhìn dáng vẻ đăm chiêu của nàng mà nhẹ giọng phụng phịu.

Nàng không nói không rằng liền chồm người vươn tay mở ngăn tủ đầu giường, bụng nàng bởi vậy cũng thuận đà áp lên mặt Minh Hồng Nhi, ngột ngạt lại cực kì mềm mại khiến cô ngay lập tức ngoảnh đầu vùi mặt sâu vào người nàng hơn.

Bàn tay nhỏ nhắn lấy ra mặt dây chuyền hoa hướng dương ánh bạc, để mà giờ đây, rũ nhẹ rèm mi nàng mới chịu chậm rãi nhẹ giọng giải bày:

- Từ bây giờ, đây sẽ là nhật kí của cả quá trình em trưởng thành, nhất định chị không được đọc nha chị Minh Nhi.

Vừa dặn dò nàng vừa lật tới trang cuối của cuốn sổ, trên phần giấy cứng bọc bìa da có một màng nhựa dùng để chứa ảnh, cũng là nơi nàng sẽ cất giữ mặt dây chuyền kỉ niệm này, trong cuốn sổ cuộc đời của Minh Yên.