Nô Lệ Của Anh

Chương 27: Cái Giá Phải Trả Cho Sự Kiêu Ngạo




Người thanh niên kia hướng mắt về nơi phát ra giọng nói ấy, vừa quay qua thì đập vào mắt hắn là vẻ đẹp ngây thơ của Ngọc Dao, e thẹn như một đoá hoa đang dần hé nở.

Trông thấy ánh mắt như muốn ăn mình, Ngọc Dao vội né tránh núp sau lưng Mặc Tử Lâm.

Anh nổi cơn trong lòng, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, tươi cười ngoài mặt.

" Thế nào? cậu có muốn chơi với tôi không?"

" Hừ! Chơi thì chơi, có bao nhiêu người thì kêu hết ra đây. Chính tôi hôm nay sẽ đánh sập sòng bài này." Hắn kiêu ngạo tuyên bố một cách hùng hồn.

Anh cười khẩy " Được"

Rồi dẫn Ngọc Dao đi tới đó, ngồi ngay vị trí của bồi bàn.

Tên bồi bàn định lên tiếng chào thì anh liền giơ tay ra hiệu, ngụ ý chưa muốn tiết lộ thân phận cho hắn biết vội. Người bồi bàn hiểu ý cũng im lặng mà lời đi.

Hắn cao ngạo lên tiếng " Nếu chỉ là cá tiền thì không vui cho lắm, hay là chúng ta cược gì hay hơn đi."

Anh không từ chối mà niềm nở đáp lại "Muốn cược thế nào?"

" Tôi muốn có được cô gái ấy."

Hắn nói rồi chỉ tay thẳng vào mặt Ngọc Dao, cô giật mình muốn trốn thì bị anh kéo giữ lại, rồi lấy tay khẽ chạm vuốt tóc cô, hạ giọng ám chỉ.

" Xem ra em rất hợp với nơi này nhỉ?"

Ánh mắt anh dần trở nên đáng sợ, tuy ngoài miệng vẫn cười nhưng bên trong anh đang bùng lên như một trái bom nổ chậm. Anh ghét nhất là kẻ nào dám dòm ngó đồ của mình.

" Được." Anh đáp lại mà không hỏi ý kiến của cô.

Đây là lần thứ hai anh lại đem cô ra như một món đồ chơi, trong lòng bỗng trỗi lên một cảm giác khó chịu, thất vọng mà buồn bã.

Hắn vênh mặt xem thường anh mà tự đề cao bản thân mà giới thiệu " Tôi là Trần Dương, trong giang hồ chắc cậu đây cũng nghe qua cái tên này rồi nhỉ."

" Chưa nghe qua."

Trần Dương có chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. " Chưa nghe thì giờ nghe qua. Hôm nay cái tên của tôi sẽ ghi danh ở đây."

Khoé miệng Mặc Tử Lâm cong lên, khẽ cười nhếch " Tự tin như vậy thì đáng khen, có điều...'

" Có điều gì?"

" Có qua có lại. Cậu muốn người phụ nữ của tôi, thì tôi cũng phải lấy gì đó từ cậu chứ nhỉ. Chẳng hạn như là...Đôi mắt."

Trần Dương cười khẩy " Hừ! Tưởng cái gì to tác, đôi mắt và người đẹp đều sẽ là của tôi."

Anh không thèm đôi co với hắn, chỉ cười đáp lại, trong lòng vốn đã có suy tính từ lâu " Cứ kiêu ngạo đến mức chủ quan, rồi sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống. Dám nhìn người phụ nữ của tôi, đúng là thèm mùi đất."

Trò chơi rất đơn giản, lần này anh sẽ trở thành người làm cái.

Không khí dần trở nên căng thẳng, hai cao thủ đối đầu nhau. Mọi người đứng xem cũng hồi hộp không kém.

Còn Ngọc Dao lúc này thì vừa buồn vừa lo, có lẽ cô nên xem lại tình cảm này. Chỉ là một nô lệ mà thôi, làm gì có tư cách được yêu hay được quan tâm, thật nhảm nhí, rồi lại khóc thầm trong lòng.

Không biết từ khi nào, cô lại có tình cảm với một tên máu lạnh đã từng hành hạ và suýt giết chết cô.

" Chúng ta bắt đầu chứ?"

" Được, tôi đang xem đây."

Anh mỉm cười, cua lấy ba con xúc sắc trên bàn vào một cái ống, rồi sóc lên, lắc qua lắc lại liên tục, làm mọi người đứng dõi theo không dám rời mắt.

Bịch!

Ngay khi xúc sắc vừa đặt xuống, Trần Dương quan sát một lúc, có hơi khó hiểu mà nghĩ thầm.

" Tên này có bị thiểu năng không? Không thấy mánh khoé cậu ta dùng, hoặc cũng chỉ là tay gà mờ thích thể hiện trước mặt gái?"

Nghĩ tới đây, hắn cười mỉa mai rồi liền đặt ngay.

" Xỉu!"

Mọi người từ đầu đến cuối đều chứng kiến Trần Dương chơi như thế nào, nên lần này cũng đoán hắn sẽ thắng trong trò chơi này.

Nhưng ngược lại, Ngọc Dao lại rất tin tưởng anh, nhìn vẻ mặt không một chút lo sợ kia thì cũng đủ hiểu anh đã có dự tính trong lòng, không hiểu sao cô lại có một ý nghĩ trong đầu rằng "Anh sẽ không để tôi rơi vào tay kẻ khác đâu, đúng không?"

Hoàn toàn tin tưởng anh.

Anh lắm thủ đoạn, mưu mẹo thế cơ mà.

Mặc Tử Lâm mỉm cười, chưa mở vội mà lại dụ dỗ hắn tiếp.

" Dù gì cũng có một ván, sao không thử chơi lớn một lần? Đặt hết số tiền đang có vào đây? Vừa có tiền, vừa có người đẹp không thích sao?"

Nghe anh nói, ai cũng bất ngờ cho rằng anh bị điên rồi.

Trần Dương cười phá lên, không suy nghĩ mà nhận lời ngay.

" Được, hết thì hết. Để tôi xem cậu còn trưng cái bản mặt đáng ghét kia ra đến khi nào?"

Hắn không biết rằng, chính sự cao ngạo và tự tin hôm nay, sẽ khiến hắn mất đi con mắt này mãi mãi.

Mặc Tử Lâm cười mỉm, vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình thản mà hạ giọng.

" Tiểu Dao Dao, lại gần đây."

Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh, nhưng rồi cũng đi tới.

Anh ôm lấy eo của cô rồi thì thầm nhỏ.

" Nhìn cho kỹ nhé, bên dưới."

Ngọc Dao nhìn xuống, hình như cô thấy cái gì đó, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Nhận ra ánh mắt bất thường đấy của cô. Trần Dương cảm thấy có gì không đúng lắm, rồi liếc nhìn xuống bàn tay anh định mở con xúc sắc.

Lúc này hắn mới nhận ra mà vội hét lên " Chờ đã."

Nhưng đã quá muộn, xúc sắc mở ra và kết quả là "Tài" Người thắng là Mặc Tử Lâm.

Ai cũng rất bất ngờ về kết quả nay.

Nhưng anh đã làm bằng cách nào?

Trần Dương đứng hình tại chỗ, hắn không dám tin vào mắt mình nữa, trán vã cả mồ hôi đầy khiếp sợ.

" Không, không thể nào."

Đôi chân run rẩy như không thể đứng vững, hắn định bỏ chạy. Nhưng đâu dễ dàng như vậy.

Tử Lâm ôm lấy cô, nhìn cô với ánh mắt si mê, rồi liếc nhìn hắn đe doạ " Để lại con mắt rồi đi đâu thì đi. Không thì để cái mạng lại."

Trần Dương lập tức bị đè chặt xuống đất, hắn vũng vẫy hét lên " Thả tao ra, mau thả tao ra."

" Tiểu Dao Dao, đi lấy mắt hắn lại đây."

Đoàng một tiếng như sét đánh ngang tai. Anh lại ép cô làm những việc tàn nhẫn nhẫn thế này. Đương nhiên cô không chịu mà lắc đầu từ chối.

" Tôi...tôi không làm được."

" Tôi sẽ giúp em. Có trách, vì hắn dám dùng con mắt này nhìn trúng em, những kẻ nào có dã tâm với em, dùng tay thì chặt tay, dùng mắt thì móc mắt, và tương tự những chỗ còn lại."

Ngay lúc đó, một con dao đã được đưa ngay tới trước mặt Ngọc Dao, cô muốn chạy trốn, không muốn làm chuyện kinh tởm này, giọng nói the thé vang lên " Hay...hay là tha cho hắn đi."

Gương mặt anh đen xịt lại, giọng nói pha chút sự giận dữ " Tôi đưa em theo, không phải vì muốn em cầu xin cho hắn. Nếu như người thua là tôi, em bị hắn đưa đi thì ai là người cầu xin cho em? Hả?"
" Tử Lâm, cậu đang làm cô ấy sợ đấy."

Cảnh Thiên không biết trở về từ khi nào, thấy cô sợ hãi, trong lòng cảm thấy bức bối mà, liền đi tới cầm cổ tay Ngọc Dao ngăn lại.

Nhìn thấy vậy, anh lập tức trừng mắt, hắng giọng lên " Bỏ tay ra."