Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 34




Tô Thanh vừa dẫn Đàm cô lên lầu vừa nhịn không được ở một bên vụng trộm quan sát.

Mặc dù đêm lạnh đường xa, toàn thân đều tản ra một cỗ khí lạnh, nhưng trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn kia không lộ ra bao nhiêu mệt mỏi, nàng không khỏi cảm khái lão nhân Đàm cô này thật là càng già càng dẻo dai.

Có một điểm không nghĩ ra là, Đàm cô từ kinh thành đường xá xa xôi chạy đến Đồ Châu rốt cuộc là vì chuyện gì.

Tựa như nghe được động tĩnh, lúc đi trên hành lang ngang qua phòng Liễu Phương Hoa đẩy cửa ra đúng lúc gặp phải hai người.

Trên mặt nàng chợt lóe kinh ngạc, hơi sững sờ, đảo mắt cung kính thi lễ, nói: "Đàm cô."

Đàm cô nhàn nhạt liếc nàng một cái, trên mặt không có chút biến hóa nào. Lúc đi qua cũng không dừng lại nửa bước, chỉ để lại Liễu Phương Hoa một mình đứng tại chỗ.

Tô Thanh nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng gầy gầy kia vẫn duy trì tư thế khẽ cúi người, lông mi thoáng cụp xuống cũng không che được thần sắc chua xót. Thấy vậy, trong lòng Tô Thanh nảy lên một cảm giác khác thường.

Càng ngày càng không rõ địa vị của Đàm cô trong Nhiếp Chính Vương phủ.

Nếu nói chỉ là quản sự phía sau phủ, dựa theo lễ nghi vừa rồi của Liễu Phương Hoa, rõ ràng là cung kính đối với trưởng bối, thậm chí bị cấp vài phần sắc mặt cũng không biểu hiện chút nào không vui, ngược lại có vài phần sợ hãi.

"Ngươi ở bên ngoài.", Đàm cô lưu lại câu này, không gõ cửa, cứ vậy đi thẳng vào phòng Cố Uyên.

Tô Thanh ngơ ngác đứng một hồi thấy Liễu Phương Hoa đã trở về phòng, liền xuống lầu mang trà tới, đứng ngoài cửa suy nghĩ.

Nghe tiếng nói chuyện trong phòng hình như có tranh chấp. Lời nói từng mảnh nhỏ rơi vào tai nhưng lại không nghe rõ nội dung. Trong lúc mơ hồ, hình như nghe được tên nàng.

Thân thể chấn động, nàng vô thức nhích lại gần cửa, đang muốn kề sát tai lại cẩn thận nghe một chút, trong phòng có tiếng bước chân tiến lại gần cửa, nàng cuống quýt tránh ra, làm vẻ mặt phi lễ chớ nhìn.

Lúc Tô Thanh vừa nghiêng thân tránh ra, cửa phòng "két" một tiếng đẩy ra.

Ánh mắt Đàm cô rơi vào mặt nàng, trầm giọng nói: "Ngươi ở phòng nào?"

Tô Thanh đưa tay chỉ vào căn phòng thứ hai bên cạnh.

Mặt Đàm cô không thay đổi "Ân" một tiếng. Nói xong cũng không nhìn thần sắc cứng ngắc của Tô Thanh, một luồng bóng đen cứ như vậy bay qua.

Đẩy cửa, vào phòng, đóng cửa, không có nửa câu dư thừa.

Tay Tô Thanh nâng lên vẫn như cũ cứng ngắc giữa không trung, sắc mặt vốn cứng ngắc trở nên trắng vài phần, trong đầu chợt có một ý nghĩ sợ hãi lóe lên - đây là tình huống gì? Chẳng lẽ tối nay Đàm cô chuẩn bị ở cùng một phòng với nàng?

Vô thức tưởng tượng cảnh nửa đêm tỉnh lại vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt của Đàm cô, mặt nàng trắng như tờ giấy.

Hình ảnh này quá mỹ, nghĩ cũng không dám nghĩ a!

Tô Thanh sợ hãi nghĩ một lát, mới nhớ tới ấm trà trong tay, nhè nhẹ gõ cửa, đi vào: "Lão gia, nước trà đã pha tốt lắm."

Bên trong không có tiếng trả lời.

Cố Uyên đúng trước cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng mơ hồ trong gió đêm có cảm giác đơn bạc không nói nên lời.

Tô Thanh nghĩ đến tiếng tranh chấp vừa rồi, biết điều không lên tiếng.

Trong phòng chỉ có tiếng rót nước trà ồ ồ cùng với âm thanh đồ sứ va chạm phá lệ rõ ràng.

Tô Thanh rót trà xong, vốn muốn lui ra, ngước mắt nhìn thấy Cố Uyên vẫn đứng như cũ không nhúc nhích, khẽ nhấp môi, nhịn không được nói: "Lão gia, ban đêm trời rất lạnh, cẩn thận phong hàn."

Nàng chờ một chút, vẫn không thấy trả lời. Trong lòng trầm xuống, đang muốn xoay người rời đi, Cố Uyên đột nhiên mở miệng: "Lại đây."

Trong phòng không có người khác, chỉ có thể là gọi nàng.

Tô Thanh cầm ấm nước đặt sang bên cạnh, đi đến cạnh hắn, vừa ngẩng đầu đã bị vẻ mặt Cố Uyên làm cho hoảng sợ.

Này là... như thế nào?

Nghĩ hỏi như vậy nhưng lời vừa đến bên miệng làm sao cũng không hỏi ra được.

Sững sờ chốc lát, một cái tay đã xoa lên mặt nàng, dần dần xuống quai hàm, ngón tay nhẹ nhàng ma sát qua cằm.

Ánh mắt hẹp dài của hắn khẽ nheo lại, quan sát rất nhẹ rất nhạt nhưng cũng đủ làm tim nàng đập tán loạn trong lồng ngực.

Nàng cố bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thẳng vào hai tròng mắt kia - không âm trầm như ngày thường, lại càng thêm hỗn độn thanh thấu như lưu ly làm cho người khác không thể cân nhắc.

Cố Uyên không đoán được nàng có thể công khai quan sát mình như vậy, trong mắt khẽ nhoáng một cái, động tác trên tay cũng dừng lại. Trong chốc lát, khóe môi không hề có độ ấm nhếch lên: "Nhìn cái gì?"

Tô Thanh bị câu nói này của hắn làm da đầu có chút tê dại, vô thức rũ mắt xuống, cằm khẽ cúi xuống lại bị ngón tay người này nâng lên.

Nàng có chút không giải thích được. 

Này, rốt cuộc muốn nàng nhìn hay không muốn nàng nhìn a?

Cố Uyên rũ mắt, ánh mắt xẹt qua mỗi một tấc trên mặt nàng, mơ hồ có chút hoảng thần.

Vừa rồi cùng Đàm cô nói chuyện, có liên quan đến chuyện cũ mười năm trước.

Giống như dùng đao cắt qua vết sẹo trong lòng, vốn trầm trọng đè nén không nói nên lời, nhưng lúc này đối mặt với dung nhan ân cần có chút kinh ngạc mất hồn này, lại không hiểu sao mơ hồ khiến vết thương nứt ra bỗng nhạt đi.

Trong phòng yên tĩnh quỷ dị như thế một lát, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Còn nhớ hôm đó trên sơn đạo, lúc ngươi cầu xin ta dẫn ngươi hồi phủ, đã nói gì không?"

Tô Thanh không hiểu tại sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng có chút sợ hãi.

Người này sẽ không phải là phái người đi thăm dò nội tình, phát hiện ra chuyện gì rồi đi? Nhưng chuyện nàng làm giả thân phận rõ ràng là đã dùng số tiền lớn mời người làm, chủ quán kia dư luận rất tốt, theo lý thuyết lần này cũng không xảy ra sai lầm gì mới đúng!

Cẩn thận quan sát một phen, thấy Cố Uyên cũng không tức giận gì, trong lòng thoáng bình tĩnh lại, gấp rút nhớ lại nhất cử nhất động của mình hôm đó, do dự đáp: "Khi đó, hình như là khen lão gia yêu dân như con..."

Vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Uyên nhíu mày chặt vài phần.

Tô Thanh lập tức cảnh giác, sửa lời: "Không đúng không đúng, khi đó hẳn là... hẳn là..."

Thời gian đã quá lâu, nàng nghĩ có chút đau đầu, vẫn cảm thấy mình không nhớ ra lời Cố Uyên muốn nhắc tới.

Thật sự là không nhớ rõ a!

Tô Thanh đáng thương ngẩng đầu, Cố Uyên bỗng cúi người, toàn thân nàng cương ở tư thế đó. Theo bản năng là phải trốn, nhưng vì quá mức khiếp sợ cho nên đầu óc trống rỗng, trên môi bỗng có cảm giác ấm áp.

Tay nàng vô thức mò bình thuốc giấu trong tay áo, sít sao cầm, ống tay áo bỗng nhiên túm chặt lại, ngập ngừng, đầu ngón tay chậm rãi buông xuống.

Gió đêm thổi qua hai người, đôi mắt nàng kinh ngạc mở lớn.

Lông mi hẹp dài gần trong gang tấc giống như cánh bướm chớp động, trong đôi mắt lưu ly có một tầng cực mỏng mê ly chưa bao giờ thấy qua, thái độ có một loại mị hoặc hút hồn nói không nên lời.

Nụ hôn này phảng phất như muốn cả phiến môi nàng từng chút từng chút mút như cực phẩm mỹ vị.

"Khi đó ngươi đã nói, sống là người của ta, chết là quỷ của ta."

Lời nói cọ xát giữa răng và môi, tiêu tán trong không gian. Sau một nụ hôn dài, hai người có thể nghe được tiếng thở dốc trầm trọng của đối phương.

Ngữ điệu này lọt vào tai, thần trí Tô Thanh đang phiêu du chậm rãi hồi phục, hơi sững sờ nhìn Cố Uyên, có cảm giác khác thường nói không nên lời.

Đêm nay Cố Uyên rất kì quái, kì quái đến mức nàng không dám phỏng đoán ý nghĩ chân thật trong lòng hắn. Huống chi, vừa rồi cùng Đàm cô nói chuyện xong, tâm tình hắn so với trước kia càng thêm quái dị. Lời nói nói ra trong hoàn cảnh này, nàng nên tin sao?

Trong lòng vẫn rối loạn, toàn thân cảm thấy nóng ran chưa bao giờ có, nhưng trong lòng Tô Thanh vẫn dị thường bình tĩnh.

Dựa theo kinh nghiệm của nàng từ trước đến nay, khi một người đột nhiên làm ra hành động quái dị cũng có thể coi là đang buồn bực, vào thời điểm này, việc thăm dò lời nói của hắn là thật hay giả không có ý nghĩa chút nào, nàng cần làm chính là thuận theo vô điều kiện.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt Cố Uyên, trầm tư một lát, thuận thế dựa lên người hắn, ngữ điệu ngượng ngùng dụ dỗ nói: "Chỉ cần lão gia nguyện ý, lời ta nói khi đó đều là thật. Nếu lão gia thích những lời như vậy, về sau ta nói nhiều hơn cho lão gia nghe, được không?"

"..." Cố Uyên nghe giọng điệu dỗ tiểu hài tử này xong, trầm mặc hồi lâu, nói: "Ta từ trước đến nay không nói giỡn."

Khóe môi Tô Thanh cứng ngắc. Nhưng Cố Uyên đã buông lỏng nàng ra: "Không còn sớm, về phòng nghỉ ngơi đi."

Tô Thanh hoảng hốt ngẩng đầu, Cố Uyên đã cầm ấm nước nhét vào tay nàng.

Hắn ngồi ở bàn tiện tay rót chén trà, ánh mắt nhàn nhạt dời về phía bóng lưng cứng ngắc đang đi ra cửa.

Tô Thanh đầu óc trống rỗng đi đến trước cửa, xoay người muốn nói cái gì, đột nhiên cửa phòng mở rộng ra. Thình lình bị giật mình, tay nàng run lên, ấm trà trong tay rớt xuống.

Nàng cảm thấy thân thể nhoáng một cái, bị Cố Uyên kéo vào lòng, nhưng vừa nhìn lại, thấy Lận Ảnh ở bên cạnh ôm chân nhấc lên cao, tiếng kêu đau tê tâm liệt phế vang dội khắp khách điếm.

Bộ Tiện Âm dựa vào cạnh cửa, cười đến toàn thân khẽ run: "Thục cô nương còn chưa ngủ sao? Nhìn nước trà này, hình như vừa mới pha?"

Vẻ mặt Lận Ảnh quá mức nhăn nhó, nàng có chút không đành lòng nhìn.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nam tử trầm thấp dễ nghe: "Trở về ngủ."

Lúc này Tô Thanh mới phản ứng kịp mình đang ở trong lòng người ta, xoay người đứng lên, nhặt ấm nước chạy trối chết.

Phía sau là giọng vừa nói vừa cười của Bộ Tiện Âm: "Không phải là nói lợn chết không sợ phỏng nước sôi sao? Xem ra da Lận Ảnh ngươi còn chưa đủ dày a."

Đáp lại hắn là tiếng hừ hừ đau đến không muốn sống.

Tô Thanh chột dạ không dám quay đầu lần nào, rón rén trở về phòng mình phát hiện Đàm cô đã ngủ.

Cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí ngủ cùng giường với Đàm cô, rón rén tìm đệm chăn co rúc nằm trên ghế, xuất thần nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Bên cạnh giống như còn lưu lại hơi thở của Cố Uyên, kéo dài không tiêu tan, thậm chí trong lúc mơ hồ, bên tai cũng giống như âm thanh cọ xát nói chuyện. Nhưng mà, nàng cứ nước chảy thành sông như vậy mà câu được cái nam nhân này sao?

Vì sao đột nhiên lại không tin được!?

Tô Thanh vô thức ngoái đầu nhìn Đàm cô một cái, lông mày nhíu chặt.

Vừa rồi rõ ràng có thể cảm nhận được, sau khi nói chuyện với Đàm cô, tâm tư Cố Uyên cực kì không yên.

Cho nên, giữa bọn họ rốt cuộc nói cái gì, nói cái gì mà khiến Cố Uyên dù thái sơn có sụp mặt vẫn không biến sắc, cũng sẽ có thời điểm không khống chế được tâm tình của mình...