Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 43




Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy bản thân như được tiếp nạp thêm kiến thức.

Lần đầu tiên trong đời, cô nghe thấy có người dùng nụ hôn đổi lấy tri thức.

Cô khó hiểu nhìn Giang Hàn, nhất thời không biết nên nói gì.

“Em không muốn?” Giang Hàn nhướn mày, bày ra vẻ mặt ‘Nếu không muốn thì em tự đọc hiểu đi’.

Nguyễn Ngôn Ninh nắm lấy cổ áo Giang Hàn, chun mũi, “Sao anh có thể để em dùng mấy thứ như thế đổi lấy kiến thức học tập nghiêm túc? Anh thật quá đáng.”

“Anh quá đáng?” Giang Hàn làm bộ tỉnh ngộ, tán thành gật đầu, “Vậy em cứ dùng phương pháp học tập chân chính để nghiên cứu văn bản đi. Anh đi ngủ, không làm phiền em nữa.”

Dứt lời, anh nghiêm túc xoa đầu Nguyễn Ngôn Ninh.

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy Giang Hàn là kẻ vô lương tâm, chắc hẳn anh đã khẳng định cô sẽ cúi đầu trước lời đề nghị không bình đẳng này.

Cô không thể khuất phục trước ‘xu hướng không lành mạnh’ này được.

Nguyễn Ngôn Ninh cắn môi, từ trong lòng anh ngồi xuống ghế, kiên cường nói, “Tự học cũng được, có gì khó khăn đâu.”

Nguyễn Ngôn Ninh cảm nhận được Giang Hàn rất quan tâm cô, nhiều lúc anh đối xử tốt với cô đến nỗi cô tự hỏi bản thân liệu mình có xứng đáng không?

Cho nên Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy chỉ cần cô bày tỏ sự bất mãn, Giang Hàn sẽ bỏ qua những điều kiện vô lý đỗ dành cô, giúp cô dịch văn bản này.

Không biết ngoài trời đổ mưa từ lúc nào, mưa bị gió thổi va đập vào cửa kính phát ra âm thanh dày đặc.

Trong phòng sách, hai người im lặng đối đầu.

Nguyễn Ngôn Ninh nói xong, đợi Giang Hàn bước xuống bậc thang mình đưa ra.

Nhưng Giang Hàn lại nhàn nhã ngồi trên ghế dựa, nhìn Thẩm Ngôn Ninh vài lần, nở nụ cười. Cô bé nhà anh thật đơn thuần, tất cả suy nghĩ đều viết hết lên mặt.

“Anh cười cái gì?” Nguyễn Ngôn Ninh không đoán được anh nghĩ gì.

“Không có gì.” Giang Hàn lắc đầu, đứng lên, thuận tay xoa đầu cô, giọng nói bình tĩnh, “Đừng học tập quá muộn, nhớ đi ngủ sớm.”

Giây tiếp theo, Nguyễn Ngôn Ninh trơ mắt nhìn Giang Hàn rời đi.

Tình huống xảy ra không như cô dự đoán.

Cô bị anh bỏ rơi đúng hai phút, đầu óc từ bối rối chuyển sang giận dỗi, miệng nhỏ lẩm bẩm, “Không thể để Giang Hàn xem thường, không có anh ấy mình cũng tự hiểu được.”

Mười phút trôi qua, mười phút Nguyễn Ngôn Ninh bất bình trong lòng, mấy thuật ngữ tiếng anh này tra mãi cô vẫn không hiểu.

Càng bất bình càng tức giận, cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh dứt khoát ném chuột máy tính, không đi dép bông mà chân trần bước về phía phòng ngủ.

Giang Hàn không đóng cửa phòng ngủ, Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận đẩy khe cửa, còn chưa kịp nhìn vào đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp.

“Nhất Nhất của chúng ta học tập năng suất cao thất đó, chẳng mấy chốc đã học xong.”

Nguyễn Ngôn Ninh giật mình.

Đợi tới khi cô phản ứng lại, Giang Hàn đã đứng sau lưng cô. Hốc mắt Nguyễn Ngôn Ninh đỏ lên, cô dùng này đánh vài cái lên người anh, giọng nói tràn đầy ấm ức, “Sao anh lại hù em? Mấy trò này không vui tý nào.”

Thấy cô uất ức đến phát khóc, Giang Hàn nhanh chóng bước đến dỗ người, “Anh không định dọa em.”

“Nói dối.” Ban nãy cô bị anh làm cho giật mình, “Anh không ở phòng ngủ mà đứng sau lưng em làm gì? Chẳng phải muốn hù dọa em sao?”

Lí lẽ phân tích thật chặt chẽ.

Giang Hàn dở khóc dở cười, anh thật sự không định dọa cô. Từ lúc ra khỏi phòng sách, anh không về phòng ngủ mà đến phòng bếp.

Mấy ngày nay Nguyễn Ngôn Ninh vì lo lắng bài nghiên cứu mà buổi tối ngủ không ngon nên anh định pha cho cô một ly sữa ấm.

Giang Hàn chuẩn bị đem sữa ấm vào phòng sách thì thấy cô lén lút làm gì đó ngoài cửa phòng ngủ.

Anh chỉ định nói một câu, không ngờ cô bị dọa giật mình.

Thấy Giang Hàn không nói chuyện, Nguyễn Ngôn Ninh cho rằng anh đuối lý, tiến lên ôm lấy thắt lưng anh, yêu cầu anh xin lỗi vì hành vi vừa rồi.

Ngay từ nhỏ, so với các bạn đồng trang lứa, Nguyễn Ngôn Ninh là thấp nhất. Lúc này đứng cùng Giang Hàn, chiều cao chưa đến cằm anh vậy mà bày ra vẻ mặt hung dữ. Tuy nhiên trong mặt Giang Hàn, cô giống như bạn học nhỏ đang làm nũng.

Giang Hàn cúi đầu hôn lên trán Nguyễn Ngôn Ninh, “Bảo bối, anh xin lỗi.”

Nguyễn Ngôn Ninh không để ý đến cách xưng hô, đưa ra điều kiện, “Giáo sư Giang, xin lỗi phải có thành ý.”

Giang Hàn đưa sữa đặt vào tay Nguyễn Ngôn Ninh, ý bảo cô uống.

“Em muốn thế nào?”

Anh vừa nói vừa trực tiếp ôm lấy thắt lưng cô, nhanh chóng đi vào phòng sách, đến bàn làm việc mặt đặt cô ngồi xuống mép bàn.

Hai tay anh đặt sang hai bên, như một không gian kín giam giữ Nguyễn Ngôn Ninh.

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc kéo lại, giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ đi vài phần, “Có cần thiết phải dùng tư thế này không?”

Giang Hàn chỉ vào cốc sữa cô cầm trong tay, nâng cằm, “Trước tiên uống hết sữa, rồi anh sẽ xin lỗi.”

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, ngoan ngoãn uống hết sữa.

Giang Hàn thấy môi cô dính một vệt sữa trắng, ánh mắt tối đi, từ nhỏ anh đã không thích uống sữa nhưng lúc này bỗng nhiên muốn nếm thử hương vị.

Yết hầu chuyển động lên xuống, lấy đi chiếc cốc trên tay cô, cúi đầu hôn xuống.

Hương vị này, cũng không tệ như anh nghĩ.

Nụ hôn sâu kết thúc, trán Giang Hàn kè sát trán cô, lòng bàn tay ấm nóng vuốt ve sau gáy Nguyễn Ngôn Ninh, “Vừa rồi vô tình khiến em sợ, anh xin lỗi, bảo bối tha thứ cho anh được không?”

Hai chữ ‘bảo bối’ từ miệng anh phát ra, Nguyễn Ngôn Ninh thấy cơ thể mình như có dòng điện chạy xẹt qua truyền đến đầu trái tim.

Cô định “Vâng” một tiếng nhưng trước khi trả lời, cô bỗng nhiên nhớ đến bản thân có chuyện chưa hoàn thành.

Cô đẩy đẩy bả vai anh, nhìn về phía máy tính, giọng nói mềm mại, “Anh giúp em phiên dịch văn bản, em mới tha thứ cho anh.”

Không đợi Giang Hàn trả lời, cô bổ sung, “Không được yêu cầu hôn mười phút.”

“Được rồi, anh không đề cập đến nó.” Giang Hàn ôm cô ngồi xuống ghế, nhặt con chuột nằm lăn lóc trên thảm nhung, bắt đầu nói khái quát mọi thứ trong văn bản.

Tốc độ đọc của anh rất nhanh, một bên xem tiếng Anh, một bên dùng tiếng Trung giảng bài cho cô. Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu thuật ngữ, anh thậm chí dừng lại giải thích.

Nguyễn Ngôn Ninh thấy năng suất làm việc của anh gấp vạn lần mình.

Nghe xong văn bản này, cô duỗi eo, với tốc độ của anh thì cô ngồi nghe và nghiên cứu tám văn bản trong một buổi tối cũng không thành vấn đề,

Nguyễn Ngôn Ninh định bảo anh đọc bài tiếp theo thì Giang Hàn bỏ tay ra khỏi con chuột, đặt tay lên eo cô, nghiêm nghị nói, “Đến lúc trả phí rồi.”

Nguyễn Ngôn Ninh ngớ người, “Không phải nói anh không được nhắc đến điều kiện sao?”

“Anh chỉ đồng ý không nói đến điều kiện hôn mười phút, chứ không đồng ý không nhắc đến điều kiện khác.”

Còn có thể như vậy?

Nguyễn Ngôn Ninh không nhịn được muốn kháng nghị, không ngờ Giang Hàn nhanh chóng hôn cô, giọng nói mơ hồ, “Anh giảm giá cho em, phí dịch bài chính là hôn trong tám phút, không thể giảm được nữa.”

Giang Hàn nói mấy lời này chỉ để cô hiểu, không có ý tứ để cô quyết định. Nói xong anh lập tức hôn sâu.

Nguyễn Ngôn Ninh bị anh hôn đến choáng váng mơ hồ, không biết qua bao lâu, anh cười nói, “Nghiên cứu bài tiếp theo.”

° ° ° 

Để cho sinh viên có thời gian chuẩn bị bài và liên hệ với giáo sư mình muốn chọn. Trường học cố ý để buổi phỏng vấn thứ hai vào tuần sau.

Nhưng dù vậy, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn thấy thời gian không đủ dùng.

Muốn cạnh tranh với Hà Hoán, cần chuẩn bị nhiều thứ. Hơn nữa Đinh Trung Ngạn đã có ý chọn Hà Hoán nên cô càng phải nỗ lực.

Chỉ là mấy ngày nay, Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy so với cô, thì Giang Hàn quan tâm chuyện này hơn.

Mỗi tối ăn cơm xong, Giang Hàn đều yêu cầu cô vào phòng sách nghiên cứu thông tin. Mãi đến tối muộn mới đồng ý cho cô nghỉ ngơi.

Tuy rằng nghiên cứu văn bản, nạp thêm kiến thức phải đổi lấy vài yêu cầu vô lý nhưng không thể không thừa nhận Giang Hàn rất giỏi hướng dẫn. Vốn dĩ trong đầu cô không có nhiều kiến thức về khoa tim nhưng hiện tại cũng đã hình thành khái niệm rõ ràng.

Vào thứ sáu cuối tuần, Trần Tinh Nguyệt hiếm khi kết thúc bài giảng trước giờ nghỉ.

Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu sắp xếp bệnh án, đi đến văn phòng tìm Giang Hàn. Không ngờ gặp được Lâm Thâm.

“Anh Lâm Thâm?” Nhìn Lâm Thâm hốc hác hơn lúc trước.

Cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi, cúi đầu nhìn điện thoại.

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy bầu không khí trong văn phòng rất khó tả. Giang Hàn từ trước lúc cô bước vào đều đang xem máy tính, coi Lâm Thâm là người vô hình.

Cô nhìn Lâm Thâm rồi lại nhìn Giang Hàn, ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng, “Sắc mặt anh Lâm Thâm không được tốt lắm, anh không khỏe sao?”

“Trái tim của anh rất đau, người anh em tốt của anh lại giúp người anh yêu trốn đi.”

Nguyễn Ngôn Ninh suy nghĩ trong năm giây, mới lý giải rõ người Lâm Thâm nói là anh.

Anh em tốt có lẽ là Giang Hàn, còn người anh ấy yêu chắc hẳn là Thẩm Thanh Gia. Nhưng Giang Hàn giúp đỡ Thẩm Thanh Gia trốn Lâm Thâm?

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn Giang Hàn, chọc chọc cánh tay anh, “Lời anh ấy nói có ý gì vậy?”

Giọng điệu Giang Hàn không được tốt, “Không biết anh ấy có bệnh gì.”

Giang Hàn không hiểu nổi.

Chiều này, anh mới từ trung tâm hội chuẩn về đã thấy Lâm Thâm ngồi trong văn phòng mình, vẻ mặt như toàn bộ thế giới nợ anh ấy.

Giang Hàn vốn định hỏi anh ấy bị làm sao thì Lâm Thâm đột ngột chửi bới, còn nói anh phải giải thích rõ ràng.

Đột nhiên bị mắng, đương nhiên Giang Hàn không vui, anh mất kiên nhẫn nhìn Lâm Thâm, “Anh muốn em giải thích cái quái gì?”

Ánh mắt Lâm Thâm đầy ai oán, “Chúng ta là anh em thân thiết, chú biết anh thích Thẩm Thanh Gia. Vậy mà khi Thẩm Thanh Gia về Mỹ, chú lại không nói với anh.”

Giang Hàn ngạc nhiên, “Em ấy về Mỹ khi nào?”

Lâm Thâm một mặt nói anh “Đừng diễn nữa.” Mặt còn lại lạnh lùng cười, “Em ấy là đàn em của chú mà chú không biết em ấy về Mỹ khi nào? Đến giờ phút này còn muốn giấu giếm anh?”

“Em thật sự không biết.”

Mặc kệ Giang Hàn giải thích thế nào, Lâm Thâm đều khẳng định Giang Hàn giúp đỡ Thẩm Thanh Gia trốn về Mỹ.

Hai người ầm ĩ, không ai chịu nhường ai, mãi đến khi Nguyễn Ngôn Ninh đến bầu không khó mới dịu đi.

Nghe được câu nói, “Không biết anh ấy có bệnh gì.” của Giang Hàn, Lâm Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Ngôn Ninh, “Ninh Ninh, em giúp anh phân xử bình đẳng đi.”

“Anh muốn bình đằng thế nào?”

“Thẩm Thanh Gia là đàn em của Giang Hàn, hai bọn họ cùng nhau làm việc tại Mỹ. Em nói xem, tại sao Thẩm Thanh Gia đột ngột về Mỹ mà thằng nhóc này không biết?”