Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 20




Bệnh viện thiếu người, Giang Hàn chỉ xin Lưu Kế Nghiêu nghỉ được một ngày.

Sau khi xác nhận với bác sĩ tại bệnh viện huyện Dương An tình hình của Tiểu Tinh không nguy hiểm thì anh và Nguyễn Ngôn Ninh trở về Hải Thành. Sau đó anh sẽ thu xếp đưa Tiểu Tinh đến bệnh viên A làm phẫu thuật.

Trên đường trở về, bầu không khí giữa hai người thoải mái hơn không ít. Nguyễn Ngôn Ninh hỏi Giang Hàn vài vấn đề, Giang Hàn cũng kiên nhẫn trả lời cô.

Ra khỏi trạm thu phí đường cao tốc Hải Thành, xe gần chạy vào nội thành, đúng giờ tan tầm nên nếu dừng tại đèn giao thông sẽ phải chờ một lúc lâu.

Khi dừng ở đèn giao thông đầu tiên, Giang Hàn dừng xe rồi quay đầu, đúng lúc bắt gặp Nguyễn Ngôn Ninh nhìn trộm mình.

Bị bắt quả tang tại trận, Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng quay sang chỗ khác giả bộ ngắm phong cảnh.

Giang Hàn bật cười thành tiếng.

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy tai mình nóng lên, cô mất tự nhiên cào cào tóc vài lần, giả bộ hỏi Giang Hàn, “Anh đột nhiên cười gì thế?”

Giang Hàn gõ ngón trỏ xuống vô lăng, mỉm cười liếc nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Cười vì có người nợ anh một bữa cơm?”

“Ai thế?”

“Trong xe này ngoài hai chúng ta có người thứ ba sao?” Đèn báo phía trước chuyển từ đỏ sang xanh, Giang Hàn vừa nói vừa chuẩn khởi động xe.

Nguyễn Ngôn Ninh ngồi thẳng dậy, “Từ lúc nào em nợ anh một bữa cơm vậy?”

Tâm trạng Giang Hàn dường như rất tốt, giọng điệu đều mang ý cười, “Em nhìn anh suốt một quãng đường dài, chẳng nhẽ anh không nên thu phí sao? Gương mặt của anh cũng không tệ, em nghĩ mà xem, một bữa cơm tính ra em vẫn có lãi đấy.”

Giang Hàn là kiểu người sẽ buông ra mấy câu đùa thế này à?

Nguyễn Ngôn Ninh không tin nổi nhìn anh.

“Hoặc là …” Giang Hàn dường như cố ý dừng một chút, “Em thích anh?”

Nguyễn Ngôn Ninh bất ngờ, theo bản năng phủ nhận: “Sao có thể? Ai thích anh chứ?”

“Ồ! Vậy em không nghe Tiểu Tinh nói rồi, chỉ có thích thì mới nhìn trộm người khác thôi.”

Ngụ ý chính là Nguyễn Ngôn Ninh thích anh nên mới nhìn lén anh.

“Tiểu Tinh còn nhỏ, đâu biết phân biệt chuyện thích hay không thích.” Nguyễn Ngôn Ninh nắm chặt điện thoại, “Hơn nữa anh đâu có thích em mà muốn em thích anh, em không chơi trò mua bán lỗ vốn đâu.”

“Ý của em chính là nếu anh nói thích em thì em sẽ thích ngược lại anh à?”

Nguyễn Ngôn Ninh giật mình.

Nhưng cô rút kinh nghiệm, không dám nghĩ mấy lời này là thật.

Nghĩ đến bức hình trong đoạn tin nhắn của anh với Lâm Thâm, Nguyễn Ngôn Ninh chạm nhẹ vào tay anh.

“Sao thế?” Giang Hàn nhìn đường.

“Em muốn hỏi anh một vấn đề liên quan đến quyền riêng tư của anh.”

“Hửm?” Giang Hàn cảm thấy mình không có vấn đề gì phải dấu không để Nguyễn Ngôn Ninh biết.

Nguyễn Ngôn Ninh chỉ tay vào điện thoại của anh, “Em có thể mượn điện thoại của anh không?”

“Cầm đi, mật khẩu là 0526.”

Giang Hàn không để ý thì Nguyễn Ngôn Ninh cũng không ngại mở điện thoại anh ra, nhấn vào cuộc hội thoại wechat giữa anh và Lâm Thâm. Đợi đến khi xe dừng đèn đỏ mới giơ điện thoại ra trước mặt anh.

Giang Hàn không nghĩ Nguyễn Ngôn Ninh mở thứ này ra, anh hơi cúi đầu.

Nguyễn Ngôn Ninh sợ Giang Hàn hiểu lầm mình nhìn trộm tin nhắn, vội vàng giải thích: “Em không cố ý nhìn, hôm nay anh cho Tiểu Tinh mượn điện thoại, thằng bé vô tình nhấn vào cuộc nói chuyện giữa anh và anh Lâm Thâm.”

“Muốn hỏi tại sao Lâm Thâm lại gửi ảnh cho anh?” Giọng nói Giang Hàn trầm thấp, không rõ cảm xúc, “Ngày đó em uống rượu bị Lâm Thâm bắt gặp nên cậu ta nhắn cho anh biết.”

Nguyễn Ngôn Ninh không muốn hỏi điều này.

Đầu ngón tay cô đan vào nhau bối rối, “Em muốn hỏi anh Lâm Thâm gửi mấy lời kia là có ý gì?”

Mấy chữ như ‘đào góc tường’, ‘tên đàn ông’ liên kết với nhau thật khiến người khác đọc xong phải xấu hổ.

Giang Hàn mất tự nhiên ho vài tiếng, nói dối không chớp mắt, “Lâm Thâm không biết cuộc hôn nhân này là xuất phát từ đâu nên thấy em uống rượu cùng người đàn ông khác sẽ cảm thấy kỳ lạ.”

“Người đàn ông khác?” Nguyễn Ngôn Ninh bắt lấy trọng điểm.

Không ngờ cả Giang Hàn và Lâm Thâm đều coi Cố Khả Diêu thành con trai?

Nhưng xem qua ảnh chụp thì Cố Khả Diêu đúng là giống nam sinh thanh tú.

Nguyễn Ngôn Ninh bỗng nhiên có đáp án cho rắc rối hai ngày qua.

Cô cong mắt mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi, “Hôm qua anh nói người đàn ông uống rượu cùng em là người trong ảnh này?”

Giang Hàn mím môi không nói chuyện.

“Anh tức giận cũng vì người này?”

Bị đoán trúng tâm tư, Giang Hàn thẹn quá hóa giận.

“Em cùng người đàn ông khác mờ ám uống rượu chẳng nhẽ anh lại không tức giận?”

“Ai mờ ám?” Cố Khả Diêu rõ ràng là bạn cùng phòng ký túc xá của cô.

“Người đó mang một cô gái nhỏ đến quán bar uống rượu chẳng nhẽ không mờ ám sao?” Không biết vì sao chiếc xe phía trên đột ngột dừng lại, Giang Hàn nhanh tay đánh lái.

Đợi tình hình giao thông ổn định, anh mới liếc nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Thế nào? Nói đến cậu ta nên em không vui?”

“Có chút.” Nguyễn Ngôn Ninh thản nhiên gật đầu, dù sao Cố Khả Diêu cũng là bạn tốt của cô.

Giang Hàn cười giễu cợt, “Cậu ta chính là người bạn trai đi xem phim cùng em mà Đường Đậu nói?”

Không biết vì sao, Nguyễn Ngôn Ninh cảm nhận được trong lời nói của anh có phần chua xót.

Cô nhìn xuống hình chụp trên màn hình điện thoại, “Anh thật sự muốn biết.”

Giang Hàn không nói chuyện nhưng Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy anh chắc chắn muốn biết đáp án.

Chỉ là nghĩ đến ngày hôm qua phải chịu tủi thân, cô bỗng nhiên không muốn nói cho anh biết.

Nguyễn Ngôn Ninh ‘hừ’ một tiếng, để lại hai chữ, “Tự đoán.” Sau đó dời tầm mắt nhìn chỗ khác.

Rất nhanh xe đã đến tiểu khu, Cố Khả Diêu đột nhiên gọi điện đến.

Cô ấy đã nghe được tình hình của Tiểu Tinh, “Đường Đậu nói Tiểu Tinh bị ngất xỉu, thằng bé khá hơn chút nào chưa?”

“Tạm thời không sao cả.” Nghĩ đến đây là đối tượng mình vừa cùng Giang Hàn nói đến nên cô liếc nhìn anh.

“Hiện tại cậu đang ở đâu?”

“Mình vừa về Hải Thành, tìm mình có chuyện gì sao?”

Nghe Nguyễn Ngôn Ninh nói vậy, Cố Khả Diêu vui vẻ trả lời, “Chưa ăn cơm đúng không? Chị đây sẽ mời cậu ăn cơm.”

Đây không giống phong cách của Cố Khả Diêu, mỗi lần muốn ăn cơm với cô ấy là phải hẹn trước nửa tháng.

“Đừng nói cậu định nhờ vả mình chuyện gì đó.” Nguyễn Ngôn Ninh cảnh giác nói, “Cậu bị dì tịch thu ba tháng tiền tiêu vặt thì mình cũng không có tiền cho cậu mượn đâu.”

Cố Khả Diêu tạch lưỡi, “Hôm nay là sinh nhật em mình, nó mời một đống bạn bè bằng tuổi nó nên mình muốn mời cậu đi cùng.”

“Đường Đậu đâu?” Loại tiệc tụ tập này thích hợp với Đường Đậu hơn.

“Cậu ấy vội vàng đi cùng đàn anh nào đó rồi.”

Nguyễn Ngôn Ninh vốn không muốn đi nhưng nghĩ đến chuyện nào đó, nhíu mày hỏi Cố Khả Diêu, “Mình có thể đến nhưng được đưa theo người nhà không?”

“Người nhà? Ông xã mà cậu nói lúc uống rượu đó hả?” Cố Khả Diêu bỗng chốc phấn khích, “Đưa đến đi, mình muốn xem dáng vẻ ông xã cậu thế nào.”

Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ đến tình huống gặp mặt sắp tới, nhịn không nổi mỉm cười, bảo Cố Khả Diêu nhắn địa chỉ cho cô.

Tắt điện thoại, cô hỏi Giang Hàn, “Chút nữa anh có thời gian không? Em trai của bạn em sinh nhật, mời chúng ta đến ăn cơm.”

“Đưa anh đi cùng?” Giang Hàn bất ngờ một tý vì anh nghe thấy Nguyễn Ngôn Ninh nhắc đến hai chữ người nhà.

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “Bởi vậy giáo sư Giang có thể đi cùng em không?”

“Em đọc địa chỉ đi.” GIang Hàn nói xong, quay đầu xe lái ra ngoài tiểu khu.

Địa chỉ Cố Khả Diêu gửi không xa, chưa đến mười phút đã đến, cách một mặt đường Nguyễn Ngôn Ninh vẫn thấy Cố Khả Diệu đứng đợi ngoài hội sở.

Hơn nữa, Cố Khả Diêu còn mặc một chiếc váy trắng ngắn.

Nguyễn Ngôn Ninh đợi Giang Hàn khóa cửa xe rồi cùng anh bước sang đường.

Cố Khả Diêu không hay mặc quần áo thế này, cô ấy lúng túng nắm lấy tua rua trang trí trên váy, câu đầu tiên nói, “Mẹ mình bắt mình mặc.”

Nguyễn Ngôn Ninh lúc này đặt hết sự chú ý lên người Giang Hàn, thấy biểu cảm trên mặt anh thì phấn khích hơn ai hết. Chắc hẳn anh đã nhận ra Cố Khả Diêu, cô vui vẻ khi trò đùa của mình thành công.

Nhưng cô không biểu hiện ra mặt, chỉ mỉm cười đánh giá Cố Khả Diêu, “Về sau cậu mặc váy nhiều vào, tránh có người không nhận ra cậu là nam hay nữ.”

“Thôi đi.” Cố Khả Diêu kiêu ngạo nâng cằm, “Mình chính là người hợp với mọi phong cách.”

Nguyễn Ngôn Ninh không quan tâm Cố Khả Diêu đang tự mình tâng bốc bản thân, cô quay đầu nhìn Giang Hàn, “Đây là bạn thân của em, Cố Khả Diêu vừa mới từ nước Mỹ trở về.”

Cố Khả Diệu lịch sự muốn đưa tay ra bắt tay với Giang Hàn nhưng một giây sau tay cô ấy dừng lại giữa không trung.

Cô ấy nghiêm túc nhìn Giang Hàn, bất ngờ nói, “Đợi chút! Đây không phải cái người ở quán bar lạnh lùng nhìn chằm chằm sao? Gương mặt không giống đám đàn ông chó … À gương mặt đẹp trai.”

Nhìn thấy Giang Hàn, Cố Khả Diêu vội thu câu ‘giống đám đàn ông chó ngoài kia’ thay bằng bốn chữ ‘gương mặt đẹp trai’.

Nguyễn Ngôn Ninh ngày đó say rượu, không biết hai người còn từng gặp nhau bằng cách đó.

Cô nhìn Giang Hàn, biết rõ còn cố hỏi, “Anh từng gặp Đại Diêu à?”

Đến lúc này Giang Hàn xem như đã hiểu vì sao Nguyễn Ngôn Ninh muốn dẫn mình tới bữa ăn. Cô gái nhỏ chính là muốn tạo cho anh một bữa bất ngờ lớn.

Anh đưa tay xoa mi tâm, bình tĩnh giải thích, “Anh từng gặp nhưng anh nghĩ em ấy nhìn lầm rồi. Đã là bạn của Ninh Ninh thì anh không có bất kỳ ác ý nào.”

“Phải vậy không?” Cố Khả Diêu không biết nên tin hay không tin.

“Đúng vậy.” Giang Hàn ôm bả vai Nguyễn Ngôn Ninh, tặng cô cái nhìn cảnh cáo, “Không tin thì em có thể hỏi Ninh Ninh.”

Nguyễn Ngôn Ninh cố tình đưa Giang Hàn đến để xả nỗi tủi thân trong lòng. Mục đích đã đạt được, cô đương nhiên không trêu anh nữa.

Cô híp mắt nhìn Cố Khả Diêu, “Cậu yên tâm đi, sau hôm nay anh ấy sẽ không có ác ý với cậu.”

Ba người đang nói chuyện thì một thiếu niên 17, 18 tuổi chạy từ cửa hội sở ra.

Cậu nhóc nói với Cố Khả Diêu, “Chị mau nhanh vào đi, cả chị Ninh Ninh nữa.”

Cố Khả Diêu nhìn Giang Hàn rồi lại nhìn em trai tổ tông hối thúc, cuối cùng không nói thêm nữa đưa Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn đến phòng bao.

Giang Hàn đi phía sau hai cô, nhìn hai cô gái thân thiết với nhau anh không hiểu vì sao ngày trước mình tức giận cái gì.

Giang Hàn lấy điện thoại khám xem mắt cậu có vấn đề không mà ngay cả phân biệt nam nữ cũng không xong.”