Cô lấy khăn lông lau mặt, đi ra ngoài cửa.
Qua mắt mèo, cô nhìn thấy được bên ngoài là một chàng trai nhìn qua không lớn tuổi lắm, mặc áo sơ mi quần đen chỉnh tề, trên tay là một chiếc hộp lớn bằng gỗ.
‘Lách cách’, tiếng mở cửa vang lên.
An Nhiên thò đầu ra: “Xin chào, anh tới đưa đồ ăn sao?”
Trong mắt chàng trai lóe lên sự kinh diễm, gò má non nớt bất giác ửng hồng, nhìn đến ngây người ra.
Thấy đối phương không nói gì, cô giơ tay quơ quơ lên trước mặt: “Xin chào?”
Bấy giờ, cậu ta mới giật mình, đưa hộp trong tay cho cô, lắp ba lắp bắp: “Ph… phải, có người đã dặt đồ ăn giao đến địa chỉ này, đã thanh toán rồi, cô… cô nhận đi…!”
Nhìn chàng trai bối rối đến hoảng loạn trước mặt, cô bật cười mở hẳn cánh cửa ra, nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn.
Đi về cẩn thận nhé.”
Nụ cười cô gái ấm áp như làn gió xuân, êm đềm như mặt hồ lặng sóng, giọng nói trong như nước rót trên ngọc.
Gương mặt xinh xắn trắng trẻo với đôi mắt lấp lánh tựa sao dường như có thể khiến người ta buông xuống mọi phòng bị cùng định kiến.
“Chúc… chúc cô ngon miệng, tạm biệt!”
Thấy bộ dạng chạy trối chết của chàng trai, An Nhiên thầm cảm thán, tiểu ca ca bây giờ đều dễ ngại ngùng như vậy ư.
Chiếc hộp gỗ được cô cẩn thận đặt xuống bàn, nắp hộp bị mở ra, hơi nóng từ bên trong bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn thơm nức mũi phả vào mặt cô.
Trong hộp có nhiều ô tách rời có thể lấy ra ngoài, một ô để cơm, các ô còn lại thì có ba món mặn một món canh và một tráng miệng, đầy đủ hương sắc vị.
Vốn dĩ cô không đói lắm, nhưng nhìn qua liền muốn ăn ngay.
---------------------------
Chiều tối, hắn trở về từ nơi làm việc, mở cửa ra, nghe được tiếng trò chuyện rất nhỏ phát ra từ ti vi.
Trên ghế sofa, cô gái đang nằm ngủ ngon lành, cánh tay quệt xuống đất, điều khiển rơi trên đất, đoán chừng là ngủ quên nên tuột tay.
Nam Kinh Luân nhìn dáng vẻ say giấc ấy, cũng không nỡ đánh thức cô, nhẹ nhàng đi vào mà không phát ra bất kì tiếng động nào.
Hắn cởi áo ngoài, đi vào phòng tắm.
An Nhiên bị âm thanh lớn đột ngột từ ti vi làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn ra cửa sổ, bầu trời lúc này đã ngả về tối, loáng thoáng có thể thấy được bóng mặt trăng qua những tầng mây.
Lại ngủ quên nữa rồi.
Cô mò mẫm ngồi dậy tắt ti vi đi, không phát hiện ra hắn đã trở về, vô tư đi vào phòng ngủ kiếm quần áo, vừa đi vừa ngâm nga.
Tiếng hát của cô át đi tiếng nước chảy róc rách, cửa phòng tắm lại là kính mờ, cho nên cũng không thấy được bên trong có bật đèn hay không.
Cứ như vậy, cô túm vào tay nắm cửa, mạnh tay mở ra.
Kế tiếp, không gian như lắng đọng lại.
Quần áo trên tay An Nhiên từng cái rơi hết xuống đất, chồng chéo lộn xộn lên nhau y như suy nghĩ lúc này của cô vậy.
Hắn thì khá hơn một chút, chỉ khựng lại giây lát rồi bình tĩnh vươn tay tắt vòi nước đi: “Em muốn tắm ch ung với anh không?”
“Em… em xin lỗi!”
Nói xong, cô kéo cửa vào đánh “xoạch” một cái, hai tay bụm mặt ngồi thụp xuống đất.
Ôi, xấu hổ chết mất, cô vừa mới nhìn thấy cái gì vậy kìa!
Gương mặt cô đỏ ửng như trái cà chua chín, đến vành tau cũng nóng ran một cách bất thường.
Trong đầu cô vô thức tái hiện lại hình ảnh ban nãy.
Thân hình cao ráo cường tráng, vòm ng ực rắn chắc cùng những múi bụng mà phải tập luyện mới có được, đường xương quai xanh và nhân ngư tuyến hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng tắp và cái… cái… trời ơi!!!
Nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân, chuyện này thật sự… Aaaaaa đầu óc cô đã không còn trong sáng nữa rồi!
Mấy phút sau, Nam Kinh Luân khoác ác choàng tắm đi ra, mái tóc đen nhánh ướp nhẹp, có thể nhìn thấy những giọt nước li ti nhỏ xuống trên bờ vai rộng, ngoằn ngoèo chạy xuống ngực, len lỏi chui vào vạt áo chắp hờ với nhau.
Hắn liếc thấy phía sau giường có một cái đầu nhô lên, trong lòng không nhịn được cảm giác ngứa ngáy muốn trêu chọc cô một chút: “Bảo bối, em làm gì ở đằng đó thế?”
An Nhiên giật mình, càng thu người lại, tận lực giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống.
Tiếng dép trong nhà loẹt quẹt vang lên, chẳng mấy chốc, một cái bóng lớn đã đổ lên người cô.
Nhìn thiếu nữ xấu hổ ngồi ôm gối, vùi mặt vào khuỷu tay, hắn cười xấu xa, ra vẻ ủy khuất nói: “Cơ thể anh đều đã bị nhìn thấy rồi, bảo bối, em phải chịu trách nhiệm.”
Cô chột dạ nói: “Em không cố ý đi vào mà…”
“Nhưng cũng là nhìn thấy rồi, không cố ý hay cố ý đều đâu có gì khác nhau, tấm thân trong trắng của anh…”
“Chúng ta là vợ chồng, nhìn chút thì sao chứ, cũng đâu mất miếng nào của anh!”
Nam Kinh Luân ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhạy cảm: “Ồ, vậy sao lúc nãy lại không tắm ch ung luôn, dù sao cũng là vợ chồng.”
Cô xấu hổ bật dậy: “Anh lưu manh!”
Sau đó liền co giò chạy vào phòng tắm.
An Nhiên thò một tay vào bồn nước.
Không thể không nói, người đàn ông này thật sự quá chu đáo rồi.
Xả sẵn nước cho cô, độ ấm cũng vừa đủ, ngâm vào vô cùng thoải mái, cả người đều được thả lỏng.
Đến khi cô
tắm xong, hắn đã làm gần xong cơm tối, bày sẵn bát đũa trên bàn, chỉ còn đợi cô ngồi xuống.
Nam Kinh Luân đậy vung lại, buông thìa muôi xuống, đi lấy máy sấy tóc tới: “Xong rồi đó à, canh này còn phải ninh thêm một lúc nữa, anh sấy tóc cho em.”.