Sáng sớm ngày hôm sau, An Nhiên mặc một bộ đồ màu đen trang trọng, tóc búi gọn gàng sau gáy.
So với phong cách trẻ trung thường ngày, áo vest kết hợp với chân váy xếp li dài quá đầu gối khiến cô có thêm tư vị của một người phụ nữ.
Cô nhìn bản thân trong gương vài lần rồi mới đi xuống.
Trên bàn ăn, bà nội, cha và anh chị đều đã có mặt, chỉ còn đợi mình cô.
“Bà, cha, anh Camel, chị Rase.
Chào buổi sáng.”
Bà Nawalt mỉm cười vẫy cô: “Ừm, lại đây ngồi với bà.”
Cô bước từng bước nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động, mỗi bước đi đều toát lên sự nho nhã thanh lịch.
Đó là thành quả của cả một quá trình đào tạo.
An Nhiên vuốt váy ngồi xuống.
Camellius thoáng nhìn ra lớp phấn mỏng dưới mắt cô: “Hôm qua em ngủ không ngon à?”
Nụ cười trên môi cô thoáng cứng lại.
Bà nội già rồi nên có thể không nhìn rõ, cha và Rasline chắc chắn không để ý tới, chỉ có anh là phát hiện ra cô dùng lớp trang điểm để che đi quầng mắt xanh tím.
“Không sao ạ, em đi ngủ hơi muộn thôi.”
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc trong im lặng, cô và Camellius cùng nhau rời khỏi nhà.
Chiếc xe con chậm rãi chạy băng qua thành phố đông đúc, tiến vào con đường nhỏ, tới một khu vườn có cánh cổng phủ đầy dây leo.
Trước mặt hai người là một khoảng xanh rợp với lấm tấm những đốm màu vàng len lỏi giữa tán lá cây.
Những dây leo tụm lại thành giàn, uốn cong tạo thành một đường hầm thiên nhiên dài hơn chục mét.
Camellius vừa đi vừa giơ tay gạt những sợi dây leo rủ xuống ra mở đường cho cô, từng đốm sáng xuyên qua khe hở giữa vô số lá cây rơi trên gương mặt của anh, phản chiếu trong đôi mắt xanh dịu dàng.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
Băng qua con đường ngắn ấy, họ tới một cánh đồng hoa tulip bát ngát.
Giữa cánh đồng, một bức tượng lớn đang đứng sừng sững.
Đó là bức tượng bằng thạch cao, điêu khắc một người phụ nữ với mái tóc dài và đôi cánh đang khép lại.
Hai tay người phụ nữ ôm một bó tulip, đặt ở vị trí trái tim.
An Nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay, vội vàng len lỏi qua những khom hoa vàng rực, đi tới bên cạnh bức tượng.
Xung quanh tượng có một khoảng trống, cỏ mọc cao tới mắt cá chân.
Người phụ nữ đứng trên một cái bệ cao bằng nửa người cô, trên đó gắn một tấm ảnh, và một dòng chữ đề bên dưới.
‘Hách Liên Nhược Vi’
Đó là tên của mẹ cô.
Ảnh cũng là ảnh của mẹ cô.
Chỗ này… là nơi mà mẹ cô đang nằm yên nghỉ.
Bức ảnh ghim dưới chân tượng là một người phụ nữ đang ôm một đóa tulip lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ, đuôi mắt sắc sảo xinh đẹp, cực kì động lòng người.
Camellius đứng ngay đằng sau cô, giữ im lặng, chỉ hết sức nhẹ nhàng đặt một bông cúc trắng còn tươi xuống.
Trong tiếng gió thổi xào xạc, bỗng vang lên âm thanh nghẹn ngào: “Mẹ… con gái đến thăm mẹ rồi đây.”
------------------------------
Lúc ấy, ngoài cổng vào, một chiêc xe con khác lẳng lặng đỗ lại.
Nam Kinh Luân không mấy bất ngờ khi thấy có người đã tới trước mình, hơn thế, trong lòng còn cảm thấy vô cùng vui sướng.
Hắn không dám mong đợi, nhưng có thể gặp được cô thì đó là niềm vui ngoài dự đoán.
Nghĩ tới việc cô cũng đang ở đây, bước chân của hắn lại trở nên gấp gáp hơn.
Không phụ sự mong đợi, trước mắt hắn bóng dáng cô gái hiện ra rất rõ ràng.
Hình ảnh cô ngồi giữa cánh đồng hoa khiến hắn bất giác nhớ lại quãng thời gian lúc nhỏ.
Đã bao lâu rồi hắn mới nhớ lại khi ấy, khi mà cô vẫn còn là một cô bé hồn nhiên vô tư, khi mà đôi mắt cô vẫn trong suốt sạch sẽ, chưa bị những thứ tăm tối nhấn chìm.
Hai người đã từng rất thân thiết, có thể nói là một bước không rời.
Nhưng vì sao đột nhiên cô lại quay ra nhìn hắn với đôi mắt lạnh nhạt, và tầm nhìn của cô bắt đầu hướng về người con trai khác?
Hắn chần chừ không bước tiếp.
Hôm nay là ngày dỗ của mẹ cô, tâm trạng của cô luôn trở nên nhạy cảm trong ngày này mỗi năm, hắn không muốn làm phiền cô, cũng không muốn cô phải khó chịu thêm.
Camellius khẽ vuốt tóc cô rồi quay người rời đi, để cô lại một mình cùng với mẹ.
Chắc cô có rất nhiều điều muốn nói với bà, anh nên tránh đi thì hơn.
Anh quay lại theo con đường mà họ đã đi vào, lúc nhìn thấy hắn cũng không có chút ngạc nhiên nào, giống như đây là việc mà anh đã đoán ra được từ trước.
“Đừng làm phiền Annie.
Có chuyện gì thì để ngày khác.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn đến thăm mộ của dì, không ngờ lại gặp hai người ở đây.”
Bản thân anh không phản đối, thậm chí còn ủng hộ việc để cô kết hôn với hắn.
Bởi vì anh là người rõ ràng nhất tình cảm của hắn đối với cô ra sao.
Để mà nói, hắn coi cô quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại là vì hắn không biết cách thể hiện tình cảm của bản thân sao cho đúng đắn, những việc hắn làm để níu giữ cô là quá cực đoan, khiến cô càng thêm phản cảm với hắn.
Sau sự cố đó, anh có đôi phần khó chịu đối với hắn.
Vì sự cố chấp của hắn mà khiến cô suýt chút nữa đã mất mạng, đã vậy hắn còn đem cô giấu kín hai năm.
Tuy là vậy, hắn có thể đưa cô bình an trở về đã là một công lao lớn.
Camellius không quá quan tâm đ ến những nhân tố khác, anh chỉ ủng hộ ý kiến của cô, vô điều kiện..