Không tới mấy ngày sau, vô số các nhà tài phiệt, các ông chủ lớn trong thương giới, những gia tộc danh giá ở rất nhiều nơi trên thế giới đổ về thủ đô Paris hoa lệ.
Màn đêm buông xuống, căn biệt thự nguy nga như tòa cung điện vẫn đang đèn đuốc sáng trưng.
Xe sang nhiều không đếm xuể xếp kín một khu đất trống rộng cả ngàn mét vuông.
Dòng người tấp nập ra vào cổng lớn biệt thự nhà Lavinstone với những bộ lễ phục lấp lánh xa hoa.
Khoảng sân rộng lớn đầy những bàn tiệc bắt mắt cùng một dàn nhạc hoành tráng vô cùng.
Nàng tiên cá ôm chiếc bình lớn đứng trên đài phun nước, trong bình chảy ra dòng ánh trăng lấp lánh nên thơ.
An Nhiên đứng cạnh cửa sổ sát đất trên tầng ba nhìn xuống, lớp kính một chiều che đi toàn bộ hình dáng của cô, chỉ lờ mờ thấy ánh sáng hắt ra và một thân ảnh bị nhòe giữa quầng sáng ấy.
Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một góc khuất phía xa, cạnh hàng rào ngăn cách sân trước với vườn tulip.
Nói đúng hơn, ánh mắt cô đang chăm chú nhìn vào người ấy, gương mặt ấy, đôi mắt ấy.
Dường như người kia cũng nhạy bén phát giác ra một ánh mắt đang hướng về phía mình, bất chợt ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sắc bén như có thể xuyên qua cửa kính, đối diện trực tiếp với đôi mắt của cô, khiến cô hoảng loạn rời khỏi vị trí đang đứng.
Nam Kinh Luân chăm chú nhìn vào ô cửa ấy rất lâu, nhưng thứ đọng lại trong đáy mắt hắn chỉ có vầng sáng màu vàng nhạt, không có ai cả.
Trong nội tâm bỗng dưng thấy thật mất mát.
Phải chăng hắn đã nhung nhớ cô đến nỗi sinh ra hoang tưởng?
Hắn nhìn xuống ly rượu vang trong tay, chất lỏng màu đỏ bị hắn làm cho lay động tạo thành những gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Lớp rượu bám nhẹ lên thành ly rồi lại trượt xuống, giống như tình cảnh của hắn lúc này.
Cố gắng níu lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi leo lên vách đá, rồi lại hụt chân và rơi về vị trí ban đầu.
“Hai năm… lâu rồi mới thấy nhà Lavinstone có không khí như này.”
“Còn không phải à, bảo vật mất tích của người ta trở về, bầu không khí đương nhiên phải thay đổi.”
Giữa những lời cảm thán bỗng dưng vang lên giọng nói mỉa mai: “Phải rồi, tiểu thư Rosline đã trở về, cuộc sống của cô Rasline kia chắc cũng dễ dàng hơn nhỉ?”
Mấy cô gái đang tám chuyện nhìn cô gái vừa lên tiếng, rồi lại nhìn nhau: “Không sai… Lúc tiểu thư Rosline không ở đây, chẳng mấy khi thấy cô ta ló mặt trong các bữa tiệc.”
“Hahaha, có khi lát nữa cô ta lại vênh mặt lên tận trời vì chỗ dựa của mình đã trở về ấy chứ.”
Một số người e ngại cản cô gái kia lại: “Này, nhỏ tiếng thôi.”
Nhưng sau đó, một ngữ điệu cổ quái lại vang lên từ một người trong đám đông: “Yên tâm đi, địa vị của cô ta trong lòng tiểu thư nhỏ đã không còn nữa rồi.”
Lan Lăng nhàm chán nhìn mấy cô gái ấy giao tiếp bằng tiếng Pháp còn mình chỉ có thể đứng một bên.
Cô ta cũng muốn trò chuyện với bọn họ để lôi kéo mối quan hệ, tiếc là cô ta chỉ có thể sử dụng tiếng Anh, tiếng Pháp là ngôn ngữ cô ta chưa từng tiếp xúc, cũng không có cơ hội để tiếp xúc.
Vốn với một người bình thường như cô ta, việc đặt chân lên mảnh đất quý hơn vàng này là ngoài sức tưởng tượng, nhưng người mà cô ta mới tán tỉnh được lại có bối cảnh không tồi, cũng nằm trong hàng ngũ ông lớn, lần này đi dự tiệc đã dẫn theo cô ta.
Ở nơi này, cô ta có thể bắt gặp rất nhiều ngôn ngữ, từ tiếng Anh, cho đến tiếng Trung, Nhật, Pháp, Nga… xem ra nội tình của gia tộc Lavinstone rất sâu.
Nếu mà cô ta có thể câu được một người…
“Ơ…”
Đang suy nghĩ, bỗng dưng lọt vào măt cô là gương mặt điển trai quen thuộc của người đàn ông cô ta đã nhớ nhung bấy lâu.
Nơi này nhiều người hỗn tạp, nhưng người đó vẫn là người có khí chất nổi bật nhất, đứng trong góc khuất cũng không thể che lấp cảm giác tồn tại.
Bước chân cô ta nhanh dần, trong lòng dấy lên cảm giác hoan hỉ.
Người đàn ông này, cô ta đã muốn có được từ lâu rồi.
Bây giờ bạn gái của anh ta không có mặt, đây là cơ hội ngàn năm có một dành cho cô ta.
“Hey, trùng hợp quá.”
Hương nước hoa quyến rũ xộc thẳng vào khoang mũi hắn, một ly rượu vơi xuất hiện trong tầm mắt, kèm theo đó là chất giọng lẳng lơ đưa đẩy của phụ nữ: “Ở nơi đất khách quê người thế này mà có thể gặp mặt, anh nói xem đây có phải duyên số không?”
Nam Kinh Luân chậm chạp nhấc mắt lên nhìn người phụ nữ đang mời rượu mình rồi lại cụp mắt xuống, đưa ly lên nhấp một ngụm, trực tiếp từ chối lời mời của cô ta.
Trèo lên được đến vị trí này, Lan Lăng là người biết giữ biểu cảm, cũng rất thận trọng và kiên nhẫn: “Anh đúng là không hiểu phụ nữ gì cả, cho nên làm cô bạn gái bé bỏng giận dỗi chạy mất rồi sao?”
Câu này chọc vào vết đau của hắn, khiến cho hắn lập tức trừng mắt lên lườm cô ta.
Lan Lăng giật mình, chẳng lẽ cô ta đã nói gì sai hay sao? Hoặc là… cô ta nói đúng rồi? Hai người họ đang có xích mích? Vậy chẳng phải cô ta càng có hi vọng à.
Hắn không muốn dây dưa thêm với người phụ nữ này, càng không có tâm trạng hít chung bầu không khí với cô ta, đồng thời không muốn làm lớn chuyện trước mặt cô, cho nên quay người rời đi.
"Ấy, chờ chút, tôi…"
Một bàn tay đặt lên vai cô ta: "Em làm gì ở đây thế, có biết tôi chờ bao lâu rồi không?".