“Nhưng mà anh… là ai?”
Câu hỏi của cô vang lên, y như đem theo một trận bom dội xuống đầu hắn.
Cô vừa nói gì cơ ? Hỏi hắn… là ai ư ?
Nam Kinh Luân chết sững tại chỗ, gần như không thể tin được, đến giọng nói cũng thể giấu đi sự run rẩy: "Em… không nhớ anh?"
Cô còn chưa kịp trả lời, cả một đội ngũ bác sĩ đã tiến vào, hắn đành phải để họ tiến lên: "Em để họ kiểm tra trước đã."
Sau khi khám sàng lọc toàn thân, cuối cùng cũng có kết quả: "Ngài Nam không cần lo lắng, tình hình sức khỏe của bệnh nhân rất khả quan, mặc dù có vẻ còn hơi yếu ớt, nhưng đây là chuyện rất bình thường.
Chúng tôi sẽ sắp xếp một khóa hồi phục chức năng riêng cho cô ấy."
"Nhưng vừa nãy cô ấy… không nhớ ra tôi là ai."
Bác sĩ nhìn về phía cô: "Lúc trước phần đầu của bệnh nhân bị chấn thương, việc mất trí nhớ không phải không thể xảy ra.
Phiền anh lại đây giao tiếp với bệnh nhân một lát."
Nam Kinh Luân ngồi xuống ghế đối diện với cô, bác sĩ bên cạnh hỏi: "Cô có nhớ người này là ai không?"
Cô e ngại lắc đầu, biểu hiện có chút rụt rè sợ hãi.
Một luồng ánh sáng không rõ nghĩa vụt qua trong đáy mắt hắn.
Hắn đột ngột túm lấy bàn tay cô: "Em nhìn kĩ lại đi, thật sự không nhớ anh sao?"
Cô gái giật mình vội vàng rụt tay lại, cố gắng ngắm nghía kĩ gương mặt hắn một lần nữa.
Gương mặt trước mắt này dường như rất quen thuộc.
Từng hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc ùa vào trí nhớ cô, nhưng càng cố, thì cơn đau đầu như búa bổ lại ập đến khiến cô không thể nhớ nổi: "Không, tôi không a…"
Cô gái giơ hai tay ôm lấy đầu mình, cả người rụt lại thành một đoàn.
Bác sĩ vội trấn an cô: "Bình tĩnh, đừng cố gắng quá, kiềm chế lại một chút!"
Một lát sau, cơn đau đầu từ từ rút đi, cô cũng bình tĩnh trở lại.
"Còn nhớ bản thân là ai, tên gì không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy những chuyện khác thì sao, cô còn nhớ chút nào không?"
Nam Kinh Luân kéo đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, sự tham lam trong đôi mắt đột nhiên dâng trào mãnh liệt, bao phủ lên tâm trí như muốn cướp lấy quyền điều khiển cơ thể.
Cô ấy không nhớ hắn, không hề nhớ, tất cả những việc mà hắn làm, những điều mà cô đã trải qua, đều không nhớ !
Nếu vậy, hắn có thể tận dụng cơ hội này để… giữ cô lại không ?
Không được ! Hắn không muốn lừa dối cô, hơn nữa mất trí nhớ thì cũng sẽ có ngày hồi phục, chẳng may đến lúc đó, cô lại càng căm ghét hắn hơn thì sao ?
Tận sâu bên trong hắn lúc này đang diễn ra một cuộc đấu tranh tâm lí khốc liệt.
Nhưng cho dù có tranh đoạt thế nào, cuối cùng bản năng đã chiến thắng lí trí, hắn để cho tham vọng của mình kiểm soát bản thân mà không màng đến hậu quả.
Hắn như rơi vào một bể nước sâu, dù biết phía dưới có thể là những con quái vật đang chờ để xé xác hắn, thì hắn vẫn nguyện đắm chìm tận hưởng cảm giác làn nước êm đềm bao phủ lấy toàn thân.
Nam Kinh Luân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, khẽ in lên đó một nụ hôn : « Anh là chồng của em.
»
- - - - - - - -
Kiểm tra sơ bộ đã làm xong, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và hắn.
Bầu không khí im lặng và ngượng ngùng đến quái dị.
"Cái đó… anh nói anh là chồng tôi..
đó là thật sao?"
Ánh mắt dịu dàng của hắn chưa lúc nào rời khỏi gương mặt cô: "Phải."
"Tên… tên của tôi là gì?"
"An Nhiên."
"An… An Nhiên ư"
"Phải, Nhất Thế An Nhiên , nghe có quen thuộc hay không.”
An Nhiên mơ màng gật đầu: "Vậy còn anh thì sao?"
"Anh họ Nam, tên Kinh Luân."
Nam Kinh Luân, Nam Kinh Luân, cô tự nhẩm đi nhẩm lại trong đầu vài lần, nhưng vẫn không thể nhớ ra nổi cái gì.
“V… vậy vì sao tôi lại ở đây?”
Nụ cười của hắn hơi cứng lại một chút, rồi ngay lập tức khôi phục lại bình thường, không để cô phát hiện ra: “Em gặp tai nạn.
Suýt nữa anh tưởng đã đánh mất em.”
Nói đến đây, hắn đột ngột ôm lấy cô, giấu đi gương mặt thỏa mãn và ánh mắt đậm đặc sự toan tính.
An Nhiên bị bất ngờ, theo phản xạ muốn đẩy hắn ra, nhưng lúng túng một hồi, cuối cùng lại đặt bàn tay nhỏ bé của mình vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Còn hắn, lúc này đang không ngừng suy nghĩ.
Bảo bối, tại sao em lại cứ dịu dàng và tốt bụng như vậy cơ chứ.
Em mà càng thế, thì anh sẽ càng tham lam hơn muốn chiếm lấy sự dịu dàng đó cho riêng mình.
Mãi một lúc sau, hắn mới buông cô ra, ân cần hỏi: “Em đói không, có muốn ăn uống gì không?”
“Phiền anh lấy giúp tôi một ly nước.”
Nam Kinh Luân quay người rót cho cô một cốc nước ấm.
Nhiệt độ từ nước trong ly truyền tới khiến cô cảm nhận được mình thật sự đã trở về nhân gian.
Sẽ không còn bóng đêm bao phủ tầm nhìn, cũng chẳng còn nỗi sợ hãi đến ám ảnh nữa.
Có điều, lời người đàn ông trước mắt này nói, cô không dám tin hoàn toàn.
Cho dù thái độ của các bác sĩ và y tá không có gì đáng ngờ, nhưng
không thể loại trừ khả năng họ đều bị mua chuộc.
Trong khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, hắn vuốt tóc mai của cô ra sau tai: “Ngày mai anh sẽ đưa em về nhà nhé, bảo bối?”
Chắc bởi vì quá tập trung suy nghĩ, nên hắn phải gọi tới lần thứ hai, cô mới phản ứng lại: “A… được.”.