An Nhiên mặc áo lông cừu dày cộm, cổ quấn khăn, đầu đội mũ, khiến cả người cô cũng trở nên tròn trịa như một nhúm lông xù khổng lồ.
Cô giẫm lên lớp tuyết mỏng đi về phía cửa lớn: "Bà nội! Trời lạnh thế này sao bà lại ra ngoài đứng."
Bà Nawalt vui vẻ giơ tay ôm lấy cháu gái mình, hai bên mép cong lên, gương mặt già nua hiện rõ sự vui vẻ thỏa mãn: "Con bé này còn biết đường về, tôi phải ra đón chứ."
Cùng lúc, phía sau lưng cô vang lên giọng nói trầm thấp: "Thưa bà.
Thưa bác."
Bronwil gật đầu không tỏ thái độ, còn bà lão thì khó chịu ra mặt, nụ cười hạnh phúc lúc nãy lạnh đi, thậm chí trong đôi mắt còn có ý không vui: "Hừ."
Hắn hai tay kéo hai vali lớn, trên người còn treo thêm cái túi xách của cô, trông khá cồng kềnh.
Mái tóc đen ngắn gọn bị vài hạt tuyết trắng chiếm giữ, đầu mũi hơi đỏ vì lạnh làm cho dung mạo lạnh lùng của hắn bớt đi phần nào xa cách.
"Được rồi, ngoài trời lạnh, mẹ và hai đứa vào nhà đi."
Người làm trong nhà tiến đến nhận lấy hành lí của hai người từ trong tay hắn.
Nam Kinh Luân phủi tuyết trên đầu vai, chờ mọi người đi trước rồi bản thân mới vào trong, xoay người đóng cửa lại.
Vừa vào trong, An Nhiên đã giật mũ giật áo than thở: "Kinh Luân, anh cứ như đang bó em thành cái bánh giò vậy, em sắp nghẹt thở luôn rồi."
Hắn liếc nhìn cô gái nhỏ vừa về tới nhà, có chỗ dựa là tạo phản bên kia: "Em còn nhớ sức khỏe của mình ra sao không? Đem tới một ly cacao nóng."
Câu phía sau của hắn là nói với người làm.
"Lại đây."
Cô ngoan ngoãn nhảy chân sáo tới bên cạnh hắn, há miệng ra, một viên kẹo ngọt ngào rơi trên đầu lưỡi.
Thứ mà hắn nhận lại là một cái thơm rất kêu lên má.
Nó thậm chí còn ngọt ngào hơn cả viên kẹo mà hắn cho cô.
Bà Nawalt nhìn dáng vẻ hồn nhiên vô tư của cô, cục đá đè nặng trong lòng cũng nhẹ đi phần nào.
Cháu gái yêu quý của bà có thể cười tươi như vậy, bà không còn gì hối tiếc nữa.
Cho dù sự thật là trong quá khứ thằng nhóc họ Nam kia từng làm con bé tổn thương, nhưng cũng không thể phủ nhận hiện tại người ở bên cạnh con bé chỉ có thể là nó.
"Annie, sinh nhật của con, có yêu cầu gì không? Ta dự tính tổ chức tại khách sạn D Jelivor.
Con muốn trang trí như nào, thực đơn thì sao?"
Cô còn chưa lên tiếng, hắn đã mở miệng trước: "Việc này để cháu."
Bronwil không có ý phản đối: "Vậy để ta nói với quản gia mang bảng kể hoạch tới, chuẩn bị khá gấp nhưng cũng nên chu toàn."
Hắn dịu dàng nhìn cô, cười: "Chuyện này là tự nhiên." bởi vì cô xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
Tuyết bay phấp phới, đường phố vắng ngắt lạnh tanh, trên vỉa hè loáng thoáng vài người đi bộ.
Chiếc xe đi trên nền tuyết mỏng, không nhanh không chậm.
Trong xe, cô dựa vào ghế ngủ ngon lành.
Nam Kinh Luân chuyên tâm nhìn về phía trước, một tay vững vàng đặt trên vô lăng, tay còn lại nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô ủ ấm.
Xe đi một hồi, qua nhiều ngõ quẹo, cuối cùng ra ngoại ô, tới cánh đồng hoa tulip.
Nhưng dưới cái lạnh, không còn bông hoa nào cả, chỉ có một vùng tuyết trắng phủ trên lá xanh.
Hắn tắt máy, tháo dây an toàn, xuống xe, vòng ra ghế sau lấy một cái áo lông dày rồi quay người đi tới ghế phụ, mở cửa ra.
Bàn tay hơi lạnh áp lên má cô, khẽ xoa tròn: "Bảo bối, tới rồi."
Hai hàng mi dày rung rinh mở ra, trong đôi mắt xanh chứa đựng sự mê mang.
Cô mơ màng mặc áo hắn đưa, sau đó cũng theo xuống xe, cơn gió lạnh bên ngoài giúp cô tỉnh táo.
Hắn nhìn cô đi nhanh vào đường hầm bằng lá, nhanh tay ôm đóa hoa cúc trắng trong xe đi theo.
Màu trắng của tuyết bao phủ mọi nơi, một màu trắng tinh khiết đến lóa mắt.
"Đi cẩn thận chút."
An Nhiên dùng tay phủi đi lớp tuyết phủ trên cây thánh giá: "Mẹ, con gái lại tới làm phiền mẹ đây."
"Con đã lớn rồi, đúng như mong muốn của mẹ, rất bình an, rất suôn sẻ.
Cho nên, mẹ ở trên đó cũng phải luôn vui vẻ nhé."
Nam Kinh Luân đặt bó hoa xuống, xoa mặt cô: "Nhìn thấy em khóc, bà ấy sẽ không vui."
"Mẹ, sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
----------------
Sau khi lên xe, hắn dưa cho cô một ly trà sữa vẫn còn ấm: "Ấu trĩ."
"Anh nói ai ấu trĩ?"
"Lớn rồi còn khóc đỏ mắt với mẹ, em không ấu trĩ thì ai ấu trĩ."
An Nhiên ngậm ống hút, uống một ngụm: "Phải rồi, em còn trẻ con lắm, cho nên việc thành gia lập thất tốt nhất nên lùi lại."
Nam Kinh Luân cứng người.
"Em vừa hỏi gì cơ?"
Cô nhai nhai trân châu trong miệng: "Hả?"
"Lúc nãy em hỏi gì anh."
Mấy dấu hỏi chấm hiện đầy mặt cô: "Em hỏi...!anh nói ai ấu trĩ?"
"Anh."
An Nhiên: "??".