Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 38:Chương 18 ( p2 )




Chương 18 \( p2 \)

Vừa đi đến xe Mỹ Linh đã lập tức buông tay Thiên Phong ra như chưa có chuyện gì , cô không giải thích cũng chẳng nói gì hết .. Thiên Phong cũng chỉ im lặng sao anh lại không nhìn ra cô làm vậy để chọc tức Thiện Minh ? Chỉ là anh không muốn vạch trần sự thật ra mà thôi

" Anh làm gì vậy ? " Mỹ Linh hốt hoảng khi Thiên Phong ôm lấy mình .. Thiên Phong nhìn lên cô rồi với lấy sợi dây

" Em chưa thắt dây an toàn " Mỹ Linh khẽ cắn môi trái tim không ngừng đập nhanh , cô cứ tưởng hắn muốn làm chuyện đồi chịu gì chứ ?

" Về chuyện công ty em đừng nghĩ gì hết để đó anh sẽ giúp em giải quyết , số tiền công ty em mượn anh cũng đã chi trả hết không thiếu một xu " Mỹ Linh như chẳng tin vào tay mình sao hắn biết được chuyện công ty cô thiếu nợ ? Hắn điều tra cô hay sao ?

" Sao anh biết được chứ ? " Thiên Phong bật xe đề máy rồi chạy xe rời đi . Thật ra anh biết chuyện này từ khi vừa tìm thấy cô , điều tra hết những năm qua cô sống như thế nào có ổn hay không ? Cái này cũng chỉ là vô tình anh biết được .. có thể nói số tiền đó đối với cô lớn nhưng với anh thì lại khác

" Vô tình biết được thôi " Thiên Phong trả lời qua loa cho cô .. Mỹ Linh híp mắt tưởng cô ngu hay sao ? Nhưng thôi cũng mặc kệ dù sao Thiên Phong cũng đang giúp cô . Sau này công ty khá hơn một chút cô sẽ trả lại cả gốc lẫn lời

" Chúng ta kết hôn rồi bây giờ anh đưa em về nhà chúng ta " Mỹ Linh nghe xong đơ toàn tập cô chưa nghĩ đến chuyện này , huống chi ba mẹ cô nữa họ vẫn chưa đồng ý

" Về chuyện ba mẹ em cứ để đó cho anh không cần nghĩ gì cả " Thiên Phong đương nhiên biết ba mẹ cô khó mà chấp nhận anh , biết bao nhiêu chuyện anh đã gây cho con gái họ thì làm sao họ chấp nhận ? Huống chi cuộc hôn nhân này cũng chính đó anh bắt ép . Nhưng anh có thể khẳng định một điều sau này cô chắc chắn sẽ không chịu thiệt nữa

~~

Thiên Phong đậu xe trước cửa nhà để cho Mỹ Linh vào chuẩn bị đồ , bây giờ anh cần thời gian để cho cô một lễ . Một phần vì ba mẹ cô chưa đồng ý anh không muốn để cô phải bước lên lễ đường một mình

Đó đương nhiên cũng không phải chuyện chính mà là vì anh cũng muốn cho cô thời gian chấp nhận , để khi cô sẵn sàng trong mọi việc lúc đó cũng chưa muộn

" Con chào ba mẹ " dù sao bọn họ cũng đã đăng ký kết hôn bây giờ họ là ba mẹ vợ của anh , gọi như thế này hoàn toàn không sai

" Tôi nào dám nhận người con rể cao quý thế này ? " Mẹ cô dùng giọng châm biến nói ngay cả liếc nhìn Thiên Phong cũng không , cô muốn lên tiếng nhưng bị Thiên Phong chặn lại

" Em lên phòng dọn đồ đi " Mỹ Linh không biết làm gì hơn đành phải bước lên phòng

" Được rồi cậu ngồi đi " ba cô thì khác ông dù không muốn nhưng vẫn đón tiếp , người ta đến nhà mình thì thế nào cũng là khách

" Vâng " Thiên Phong nhẹ tiến đến ghế ngồi xuống , bầu không khí bây giờ như rơi vào im lặng không có ai lên tiếng

" Ba mẹ con muốn xin phép đón Mỹ Linh về nhà con .. bọn đăng ký kết hôn cũng xem như là vợ chồng " cả hai người nghe vậy cũng chẳng lên tiếng cũng chẳng biết họ đang nghĩ gì , sau câu nói đó Thiên Phong cũng im lặng

" Ba mẹ,.. " Mỹ Linh cầm một cái vali đi xuống gọi hai người , cả hai vẫn vậy cũng như chẳng quan tâm cô như tảng đá đè trong lòng , ba mẹ thật sự muốn bỏ rơi cô luôn hay sao ?

" Các người muốn làm gì thì làm tôi cản cũng có được sao ? " Mẹ cô nói xong tức giận đứng lên đi vào phòng , Mỹ Linh cũng không kìm được nước mắt nữa mà bật khóc

" Hai đứa đi đi để bà ấy ổn định một xíu rồi đến " ba cô nói xong cũng thở dài bước đi ông cũng hết cách rồi , điều ông bà làm chỉ muốn tốt cho cô nhưng nếu cô chọn vậy cũng hết cách

" Em đừng khóc chúng ta đi thôi lần sau sẽ lại đến " Thiên Phong lau nước mắt cho cô tay cầm vali tay cầm tay cô kéo đi

~~

" Bà khóc cái gì chứ ? " Ba cô ngồi xuống cạnh giường vỗ vai vợ , ông biết bà thương con gái lên mới cương quyết như vậy

" Được rồi con bé năm nay 23 rồi chứ không còn là đứa con nít , nó muốn chọn như thế thì để nó chọn chúng ta không thể ép con .. tôi biết bà thương con nhưng sự lựa chọn của nó không hẳn là sai , có lỗi mà biết sửa như vậy bọn nó mới trân trọng " ông thở dài nhìn vợ nói rõ cho bà nghe

" Ông nói như thế sao được ? Đùng đùng nói kết hôn là kết hôn ? Ngay cả một hôn lễ hoàn chỉnh cũng không có là sao ? Đã vậy chưa gì đã bắt con gái chúng ta về nhà ? Nó còn không mở miệng đến nói với tôi " mẹ cô tức giận nói đời người chỉ có một ngày trọng đại , vậy mà bây giờ nhìn xem ? Không có bất kì một cái gì hết chấp nhận thì chấp nhận làm sao được ?