Nợ Em Một Lời Yêu Thương

Chương 8: Bằng Mặt Không Bằng Lòng




Cô vừa bước ra khỏi xe , mẹ Long đã chạy lại ân cần hỏi han .

" Con tới rồi à.. Bác vui quá...Đi đường xa chắc mệt lắm phải không ? Nào mau vào trong nhà ngồi nghỉ ...

Chị Hàn đem vali của Nhiên Nhiên lên phòng giúp tôi ."

" Không có gì đâu bác . Bác cứ để đấy , đồ cháu tự xách lên cũng được ạ ."

Thật bất ngờ nha. Dì Hàn cứ nghĩ rằng cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng thì phải kênh kiệu chứ, sao lại khách sáo và lễ phép như thế ? Biểu hiện không hề giả trân , đó là lễ độ là sự chân thành.

Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng bà có hảo cảm với cô rồi.

Nói mới để ý,cô tiểu thư này cũng thật xinh đẹp nha .

Dì Hàn cũng rất ư là đồng ý chuyện vui này.

" Dạ tiểu thư cứ để tôi đem lên cho, tiểu thư đi đường xa chắc cũng mệt rồi."

Cô mỉm cười ngại ngùng lên tiếng :

" Dì cứ gọi con là Tiểu Nhiên hay Nhiên Nhiên đều được ạ . "

" Thế sao được ạ ? "

Thấy ''con dâu'' tới cửa lâu rồi mà vẫn chưa thấy vào nhà , bố Long mới sốt sắng chạy ra ngoài thì thấy một màn nói chuyện trước cửa nhà. Bèn hắng giọng :

" Ừm... hừm... Thôi được rồi. Mọi người vào trong nhà cả đi ,'con dâu' tôi cần phải nghỉ ngơi . Hay lại định để con bé đứng ở đấy luôn thế? ''

" Cháu chào bác ạ. Thời gian tới cháu sẽ làm phiền mọi người dài dài cho nên..''

" Haha... Đúng là sẽ rất phiền đấy. Nếu cháu không tới đây hai ông bà này mới thấy phiền haha.. Thôi vào nhà ngồi đi cháu. "

" Vâng ạ ."

Cả nhà nói chuyện vui vẻ chỉ có một người luôn mặt hằm hằm không vui. Tại sao bố mẹ anh lại bơ anh như thế? Anh mới chính là con trai họ cơ mà? Thật không thể hiểu nổi Tiêu Nhiên kia có gì hay mà bố mẹ anh mê thế ?



Anh .. KHÔNG HỨNG THÚ.

Không thích là vậy. Nhưng vẫn phải tỏ ra là bình thường trước mặt bố mẹ thôi . Đúng là thân trai mười hai bến nước ,anh thật khổ quá mà .

Mặt anh bây giờ méo mó không tả nổi. Anh thực ghét càng thêm ghét.

Anh nhất định sẽ chứng minh với bố mẹ anh rằng Tiêu Nhiên không tốt như họ vẫn thấy. Long Thần anh thoạt nhìn đã biết Tiêu Nhiên không phải người tốt đẹp gì . Anh chắc chắn mình không sai ?

Anh nhếch mép nói đểu :

" Chào mừng Tiêu đại tiểu thư đại giá quang lâm . Tôi đây không ra chào đón kịp thời mong tiểu thư không để bụng."

Ai mà không biết lại tưởng Tiêu Nhiên cô là người hay chấp vặt . Nhưng mà ở đây ai lại không biết cô là người như thế nào. Đặc biệt là bố mẹ Long Thần.

Họ biết Tiêu Nhiên từ khi còn chưa ra đời cơ.

" Chào anh . Từ nay về sau có gì thì mong anh giúp đỡ và chỉ bảo . Có gì không đúng thì cũng xin anh bỏ qua nhé ."

Cô biết anh đang đá đểu mình nhưng cũng không vì thế mà tức giận ,cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng . Càng không thể để ngày đầu về ''nhà chồng'' mà đã bị bắt nạt được . Phải không?

Cô không phải người quá đanh đá nhưng cũng không hiền đâu.

" Tôi làm gì dám . Tiêu đại tiểu thư khách khí rồi haha... Ờ... mời cô ngồi . Ở nhà tôi tuy không quá giàu nhưng mà được cái đồ nội thất chất lượng cao.Lại đây ghế sofa êm lắm cô thử ngồi xem ...hứm..?"

Vừa nói anh vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cô ngồi vào chỗ đó.

Anh nghĩ rằng nhà họ Tiêu cô không có nổi một chiếc ghế sofa '' êm'' như nhà anh. Nhìn cách ăn mặc là biết ngay cô là kiểu người thích trèo cao rồi. Ăn mặc thì quê mùa , toàn quần áo bán ở chợ . Cái gì mà làm giám đốc Công ty của gia đình chứ .

Lừa đảo .Chắc chắn là lừa đảo.

Cô vẫn như thế , tâm vững vàng không hề dao động .

" Ờm thật ngại quá . Do đi đường xa cho nên tôi cũng thấy hơi mệt , tự nhiên lại muốn nghỉ ngơi một chút. Để lúc khác tôi qua ngồi với...anh .''

Nói xong Tiêu Nhiên quay qua nói chuyện với mẹ anh .

" Bác ơi , cháu thấy hơi mệt cho nên ..."



" Được rồi . Cháu lên nghỉ ngơi đi. Xem có gì không thích hay không? Rồi nói lại với bác. "

Mẹ Long liền hiểu ý , không cần cô nói hết câu bà đã dặn dò dì Hàn.

" Chị Hàn đưa Nhiên Nhiên lên phòng giúp tôi nhé. "

Dì Hàn cung kính trả lời :

" Vâng thưa phu nhân.

Mời tiểu... à .. Nhiên Nhiên đi theo dì lên xem phòng nhé . "

" Dạ được ạ ."

Vừa đi Tiêu Nhiên vừa hỏi dì Hàn đủ thứ chuyện trên đời. Hai dì cháu tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng rất nhanh đã quen nhau . Người ta nhìn vào chắc lại tưởng cô là con gái nhà này mất.

" Dì ơi cái này để cháu xách hộ dì nhé ."

Dì Hàn cũng ngại :

" Thôi không sao cháu cứ để đấy . Dì sẽ đem lên cho. "

" Không sao đâu dì . Vì dù sao cháu cũng lên phòng cơ mà . Đúng không dì ? haha .

Dì thật đáng yêu nha ... Cháu hỏi thật dì bao nhiêu tuổi rồi ?"

Dì Hàn nghe cô luyên thuyên mà tâm trạng cũng vui lây.

" Cái con bé này thật là dẻo miệng quá nha. Vậy con đoán xem dì bao nhiêu tuổi? Hứm .?''

Cô chống tay lên cằm ,tỏ ra vấn đề cần phải đắn đo suy nghĩ , sau một hồi cũng đưa ra câu trả lời .

" Dì ạ. Con..đoán là.. Dì mới đôi mươi thôi phải không ? hihi ''

" Haha...haha... Con bé này thật khéo nói đùa "