Sau ngày Đường Hân tìm gặp cô cũng đã trôi qua gần một tuần ,An Nhiên dường như cũng không bận tâm đến lời cô ta nói lắm .
Ai lại đi tin kẻ phản bội và đã từng có ý định giết mình.
Cái bụng của cô càng ngày càng lớn rồi , không lâu nữa mẹ con cô sẽ được gặp nhau
Thật mong chờ....
" Em đã nghĩ ra tên con chưa ?"
Long Thần nhìn vợ mình hỏi tay không ngừng xoa bụng cô.
An Nhiên tỏ vẻ suy tư rồi vui vẻ trả lời.
" An Nhi "
Vài giây trước anh còn vui vẻ hào hứng thì bây giờ mặt anh nổi đầy huyết sắc.
Sao vợ anh lại có thể như thế được ?
" Bố họ Long tại sao con lại mang họ An chứ?"
Long Thần bất bình nói ,anh khó mà chấp nhận được.
Ngược lại , An Nhiên lại rất vui vẻ và kèm theo một chút khoái chí.
" Vì mẹ nó họ An , vậy thôi mà anh cũng hỏi ...ầy...Anh sao thế? Không vui sao?"
Long Thần nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng ,nhắm mắt hưởng thụ mùi thơm từ cơ thể cô .
Bao nhiêu mùi hương nước hoa
Sao thơm bằng cơ thể vợ anh
Hihi ..
Bị anh ôm chặt thời gian lâu ,cô cũng hơi khó chịu.
" Anh sao thế ? Em..em khó chịu."
Long Thần như bừng tỉnh nhẹ nhàng buông cô ra , hôn lên trán cô và nở nụ cười hạnh phúc.
" Anh nghĩ rồi "
Anh nghĩ cái gì?
Mới đó mà đã lẫn rồi à?
An Nhiên cũng tò mò hỏi.
" Anh nghĩ , nghĩ gì thế?"
" Anh muốn đổi họ "
" Hả.."
" Nếu hai vợ chồng cùng mang họ An thì thật tuyệt."
" Anh thật sự nghĩ vậy ư? Anh không sợ người ta nói chúng ta là anh em sao?"
" Ứm..sợ gì chứ ! Anh chỉ sợ mỗi mình em thôi !"
" Anh..."
Hôm sau....
Hôm nay là chủ nhật cho nên anh cũng nghỉ ở nhà chơi với hai mẹ con cô.
Không khí đang rất vui vẻ hòa hợp hơn bao giờ hết.
Thế mà lại bị một người không nên tới phá rối.
Tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi trong căn biệt thự rộng lớn.
Ở phía ngoài cổng có một người phụ nữ đang tiến dần về phía họ.
Nghe tiếng cười đùa vui vẻ trong căn nhà phát ra , người phụ nữ càng căm phẫn hơn bao giờ hết.
Sao số hai mẹ con bà khổ thế ?
Người mình yêu không yêu mình lại đem lòng yêu người khác . Thật đau lòng.
Thứ chúng tôi không có thì đừng mong ai có được .
Bà nở nụ cười nham hiểm
" Ồ , có vẻ hai đứa hòa hợp quá nhỉ ? "
Long Thần người đang vui vẻ đột nhiên đanh mặt lại vì khó chịu. Quan sát đối phương một lúc vẫn không biết rốt cuộc là người nào ,anh mới bèn hỏi :
" Bà là ai ? "
Người phụ nữ nở nụ cười nham nhở , từ từ tiến lại chiếc ghế sofa gần đó , thư thái ngồi tao nhã ở đó quan sát tổng thể căn nhà . Đáy mắt hiện lên tia ghen tị khó nhìn ra .
Bà ta nhẹ nhàng rót cho mình một tách trà .
" Thế nào ? Mới có hơn 20 năm mà cháu đã quên người cô này rồi hay sao , Nhiên Nhiên ?"
An Nhiên rất nhiên là nhận ra người phụ nữ này . Có chết cô cũng không thể nào quên được.
Người trên danh nghĩa là cô nuôi vậy mà lại chính tay bà ta gây ra cái chết của bố mẹ cô .
"An Liễu tôi có chết cũng không quên được bà ."
Bà ta như nghe được chuyện vui phá lên cười.
" Ta thật sự rất vui vì cháu vẫn còn nhớ về ta như thế đấy .''
An Nhiên từ từ bước lại gần bà ta, ánh mắt muôn phần lạnh lẽo. Đến cả Long Thần cũng phải kinh ngạc.
" Tôi sao lại có thể quên được người đã cướp mất tính mạng của bố mẹ tôi.''
" Tôi nhất định sẽ khiến bà phải trả giá cho những việc mà mình đã làm.''
Haha...
Bà ta là ai cơ chứ . Bà ta là An Liễu ,dễ dàng bị một đứa vắt mũi chưa sạch uy hiếp ?
Đúng là chuyện cười thiên hạ .
" Ta cũng mong chờ ngày đó lắm ... nhưng có lẽ sẽ không có cái ngày đó đâu cháu yêu haha..''
Bỗng bà ta rút ra một khẩu súng giảm thanh từ trong túi xách ra ,chĩa thẳng vào chiếc bụng đang nhô lên của cô .
" Hai mẹ con mày nhất định phải chết ! Tao lẽ ra nên giết mày ngay lúc đấy, để rồi hôm nay đỡ phải diệt trừ ... Mày sống đến bây giờ là quá đủ rồi . ĐI CHẾT ĐI ! ''