Hôm nay là ngày khám thai định kỳ của An Nhiên .
Như thường lệ cô đều sẽ đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe của mình và hai bé trong bụng.
Cô rất hào hứng bởi vì bây giờ đã là tháng thứ sáu của thai kỳ. Không lâu nữa ba mẹ con sẽ gặp nhau sớm thôi.
An Nhiên với tâm trạng vui vẻ bước lại gần phía tủ quần áo.
" Cạch "
Trước mắt cô bây giờ không biết là thứ gì hay là chuyện gì đang xảy ra .
Cô cảm thấy khó thở và trong đầu bây giờ chính là thảm cảnh của một vụ tai nạn xảy ra. Nước mắt lại vì thế mà tuôn rơi.
Từng hình ảnh về vụ tai nạn năm đó không ngừng hiện lên trong đầu cô. Quá khứ được cô cố gắng chôn giấu bao nhiêu năm qua nay lại tái hiện. Thì ra cô chỉ đang trốn tránh nỗi đau. Hỏi trên đời này mất đi một người thân yêu nhất thì nó sẽ đau đớn như thế nào? Ấy vậy mà cô một lúc mất cả hai người thân yêu.
Nhìn bố mẹ mình trên người toàn màu đỏ của máu cô hét lên mong người ta sẽ nghe thấy mà qua cứu mọi người. Nhưng không , không có ai hết. Một nơi gần bờ biển như vậy thì ai , ai sẽ nghe thấy chứ?
" Mẹ ơi ,ba ơi ...huhu "
Mẹ cô - Ngô Khả Nhi thều thào .
" Tiểu Nhiên ngoan.. mẹ.. rất yêu con..ba cũng yêu con. Đừng khóc sẽ rất xấu con biết không ?''
An Nhiên ngoan ngoãn nghe lời không khóc nữa , bàn tay nhỏ bé gạt đi những giọt nước mắt nở nụ cười tươi.
" Mẹ ..con ...con không khóc nữa ! Mẹ mau đứng dậy cùng con đi .''
Ngô Khả Nhi nhìn đứa con gái bé bỏng của mình thật lâu thật lâu sau đó mới cất giọng nói.
" Được...Con gái đứng dậy đi ra khỏi xe chờ mẹ ở ngoài nhé."
An Nhiên không nghi ngờ gì nhanh chân mở cửa xe ra quay lại nói với mẹ.
" Bố mẹ phải ra nhanh lên nhé ! Con sẽ chờ ."
An Tĩnh là người điều khiển xe cho nên ông bị thương rất nặng , máu chảy rất nhiều nên ông đã bất tỉnh nhân sự từ lâu.
Ngô Khả Nhi biết chứ ,chồng bà bị thương nặng cả bà và con gái cũng đều bị thương . Nhưng chiếc xe đã sắp không ổn rồi.
" Nhiên Nhiên hãy nhớ rằng ba mẹ yêu hai con rất nhiều. Hãy sống thật vui vẻ và bình yên như chính cái tên con vậy."
" MẸ YÊU CON ".
Tiếp sau tiếng hét của bà là một tiếng nổ inh tai .
An Nhiên vừa bước ra khỏi chiếc xe đi một chút thì như có một lực đẩy cô bé ra . Sau đó thì chiếc xe đã nổ tung ngay trước mặt trong khi vài giây trước nó vẫn còn đây .
" Bố.. Mẹ..."
An Nhiên khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt không biết cô đã mơ thấy gì miệng không ngừng gọi.
Thấy cô đã có dấu hiệu tỉnh lại, Long Thần không khỏi vui mừng.
" Nhiên Nhiên ,em tỉnh rồi ?'' . Anh hỏi để xác nhận.
An Nhiên giật mình tỉnh giấc mộng và òa khóc hệt như một đứa trẻ. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô khóc và thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh.
" Tôi.. tôi sợ ..hic..hic.''
Long Thần nhẹ nhàng ôm cô vào vòng tay ấm áp của mình không ngừng chấn an.
" Không sao , chỉ là giấc mơ mà thôi ! Đã có anh ở đây rồi. .. Đừng sợ .''
Thì ra là cô bị doạ sợ bởi chiếc đầm màu đỏ ở trong tủ đồ của mình nên mới nhất đi. May thay lúc ấy anh xuất hiện đúng lúc nếu không...
An Nhiên như tìm được người tâm sự,cô không ngần ngại yếu đuối trước mặt anh. Giờ đây cô thực sự rất cần anh Long Thần tất nhiên hiểu điều đó.
" Là em vô dụng...em không cứu được bố mẹ..huhu.. Em ..em không ngoan... Là em đã hại chết bố mẹ ..huhu..Em không phải người tốt ..huhu.''
Không ai biết rằng lòng anh bây giờ đau như cắt, cô đau lòng lại còn tự trách mình như vậy thật làm anh đau lòng và xót xa.
" Anh biết đây hoàn toàn không phải lỗi của em... Hãy khóc đi , khóc thật thoải mái. Anh sẽ luôn bảo vệ em và con. ..Dù em có là ai đi chăng nữa thì em vẫn mãi là vợ anh . Là người anh yêu hết cuộc đời này.''
Nghe được những lời này An Nhiên như tiếp thêm sức mạnh cô càng khóc nhiều hơn.