Một ngày nắng đẹp tại văn phòng Tổng giám đốc Lục thị.
Lục Bách Phàm ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc, chậm rãi đọc hết số tài liệu trên bàn. Chiếc nhẫn trên ngón áp út bị ánh sáng chiếu vào ánh lên một màu trắng bạc chói mắt.
Sau khi buổi tiệc sinh nhật kia kết thúc, tất cả thông tin lẫn hình ảnh liên quan đều được Nguỵ gia phong toả, những người đến tham dự hôm đó cũng không một ai hé môi nửa lời.
Ngay cả việc Lục Bách Phàm được một cô gái cầu hôn cũng không được truyền ra ngoài.
Nhìn chiếc nhẫn trơn nhẵn sáng bóng trên tay, Lục Bách Phàm không tự chủ mà mỉm cười. Mấy hôm nữa anh và Tử Hi sẽ đến Cục dân chính đăng kí kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Để có thể làm được việc này, anh không biết bản thân đã thuyết phục Hàn Nam Sơn bằng cách nào.
Anh thật sự giống như đang mơ một giấc mơ, mơ thấy những ngày cô độc và tuyệt vọng, mơ thấy ánh sáng vào lần đầu tiên gặp gỡ, mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, mơ thấy cả đôi bàn tay vẫn luôn nắm chặt đến hơi thở cuối cùng…
Trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, nhân viên công ty thông qua tấm kính nhỏ trong suốt nhìn thấy ông chủ nhà mình chốc chốc lại cười một cái thì sợ sắp tè ra cả quần.
Trước giờ Lục Bách Phàm luôn chỉnh màu cửa sang màu đen để người khác không thể nhìn vào bên trong, sao hôm nay lại để trong suốt thế này?
Trưởng phòng Lâm lo lắng nói: “Công ty chúng ta thật sự sắp tèo rồi sao?”
Một nhân viên khác cũng lên tiếng: “Nhìn bộ dáng “không màng chính sự” của Sếp thì chắc là thật rồi…”
Nghe đến đây, mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài một cái.
Khoảng thời gian gần đây, ông chủ của bọn họ đúng giờ thì đến công ty, vừa tan thì làm nửa giây cũng không ở lại, ngồi ở phòng làm việc thì cứ vô thức mỉm cười…
So với người đàn ông mặt lạnh không có lấy một biểu tình, quanh năm cống hiến vì công việc của trước đây, thật sự là khác nhau một trời một vực!
Phong Tín như thường lệ đến văn phòng in tài liệu thì trưởng phòng Lâm nhân cơ hội xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Phong, có phải ông chủ bị đã kích đến mất trí rồi không?”
Phong Tín: “???” Sếp của anh ta bị đã kích? Đã thế còn mất trí?
Trưởng phòng Lâm lại nói: “Thì là chuyện công ty ấy…anh xem, ngài ấy vẫn luôn bất giác cười như vậy…còn làm việc rất đúng giờ…lẽ nào công ty thật sự không thể cứu được nữa?”
Khoé môi Phong Tín khẽ giật giật mấy cái: “Công ty sẽ không sập, hơn nữa…có muốn sập cũng không sập được!”
Nhưng trưởng phòng Lâm thật sự nghe không hiểu câu nói này: “Ài, vì sao không sập được?”
Phong Tín thuận miệng nói một câu: “Vì chỗ dựa của ông chủ rất cứng.” nói xong cũng không nán lại mà cầm tài liệu vừa in nhanh chóng rời đi.
Trưởng phòng Lâm: “…”
Đám nhân viên đang lo sợ công ty sắp tèo: “…”
Qua một lúc, cả văn phòng gần như mất kiểm soát.
Trưởng phòng Lâm trợn mắt hét lên: “Sếp Lục bị bao nuôi!”
Vừa nói hết câu, miệng của trưởng phòng Lâm lập tức bị năm, sáu bàn tay chụp lấy.
“Lâm đại tẩu, ông đừng có cái gì cũng hét lên thế chứ!"
“Tôi vẫn chưa lấy vợ, vẫn chưa muốn chết đâu!"
“Nếu để sếp Lục nghe thấy, chúng ta sẽ tèo trước công ty đấy!!!”
Đến khi xác định Lục Bách Phàm thật sự không nghe thấy, bọn họ mới từ từ rút tay về.
Trưởng phòng Lâm thở hổn hển, xém chút nữa là tắt thở rồi…
Lúc này một nữ nhân viên khó hiểu lên tiếng: “Tôi cứ cảm thấy chuyện này rất khó tin!”
Một người khác cũng nói: “Đúng đó, thật sự có người như thế tồn tại sao…”
Lý Ân nhìn mọi người thở dài: “Tôi chỉ sợ rằng chỗ dựa của sếp Lục…đã không còn trẻ!”
Trưởng phòng Lâm lập tức trợn to mắt nhưng chưa kịp hét lên đã bị mọi người nhìn chằm chằm.
Nhân viên nữ lúc nãy sững sờ: “Lẽ nào người chống lưng cho ông chủ là một…bà lão tám mươi tuổi…”
Câu nói này vừa được thốt ra, không khí trong phòng ngay lập tức hạ xuống, gương mặt mọi người nhất thời trở nên u ám.
Phong Tín vốn đang định quay lại in thêm tài liệu thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Nếu không phải anh ta biết chắc công ty không xảy ra vấn đề gì thì còn tưởng bọn họ đang mặc niệm những ngày tháng cuối cùng được làm việc ở đây.
Không hề báo trước, trưởng phòng Lâm bất ngờ đập bàn đứng dậy, nhiệt huyết nói: “Chúng ta phải cố gắng làm việc thôi, có như thế sếp Lục mới có thể sớm rời khỏi chỗ dựa kia!!!”
Lý Ân cũng ủng hộ: “Lâm đại tẩu nói đúng, chúng ta phải cố gắng thôi!”
Mọi người sau đó đều đồng thanh hô lớn: “Được, cùng cố gắng nào!!!”
Nói xong ai ai cũng nhanh chóng trở lại bàn làm việc, nghiêm túc xử lý tất cả công việc vẫn còn dang dở, thậm chí còn có chút cực đoan.
Phong Tín đang đứng cách đó không xa: “…”
Bọn họ vừa bảo muốn ông chủ sớm rời khỏi chỗ dựa của mình có đúng không?
Nhưng nếu bọn họ biết được, chỗ dựa kia chính là nhà thiết kế tài ba mà bọn họ vẫn luôn không ngừng ngưỡng mộ thì sẽ thế nào?
Phong Tín suy nghĩ một chút, bà chủ của anh ta là một người phụ nữ dù tiến một bước hay lùi một bước đều có tính toán kĩ lưỡng. Đã thế còn nắm trong tay rất nhiều bất động sản có giá trị, là nữ doanh nhân có sức ảnh hưởng nhất hiện tại.
Nếu ngày đó thật sự đến, anh ta cảm thấy bọn họ mới là người sắp phải chịu đã kích đến mất trí mới đúng!