Tạ Mạnh đưa mắt đánh giá người vừa bước vào, người nọ ăn bận rất kín đáo chỉ để lộ chiếc cổ trắng mịn cùng đôi mắt nai to tròn.
Nhưng khi người đó vừa tháo khẩu trang, sắc mặt Tạ Mạnh lập tức trở nên lạnh tanh. Dù cậu chỉ nhìn thấy một lần nhưng không thể nào quên…bạn diễn trong bộ phim vừa công chiếu không lâu của Lục Hàn Đông - Tiểu Du!
Tiểu Du không chút kiên dè nhìn chằm chằm người trước mặt: "Hẳn là cậu cũng biết tôi đến đây để làm gì?”
Tạ Mạnh ngẫn người, đang yên đang lành chẳng lẽ đến tranh đàn ông với cậu?
“Tôi muốn Lục Hàn Đông!”
Tạ Mạnh: “…” đến tranh đàn ông thật này!
Tiểu Du là lưu lượng nổi nhất hiện nay, diễn xuất lẫn diện mạo đều rất tốt, thoạt nhìn không lớn hơn cậu là bao. Bề ngoài trong có vẻ nhẹ nhàng yếu đuối nhưng Tạ Mạnh biết người này không hề đơn giản.
Có điều, cậu cũng không để ý, tùy tiện trả lời: “Cậu muốn Lục Hàn Đông thì đến tìm anh ấy, tìm tôi làm gì?”
Dường như Tiểu Du không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy nên hơi giật mình, nhíu mày nói: “Cậu không cần giấu, tôi biết quan hệ giữa hai người!”
Hừ hừ! Biết mà còn đến tranh đàn ông với tôi cơ đấy!
Nhìn thấy thái độ bình thản của cậu, Tiểu Du nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ, sau đó đẩy đến trước mặt cậu: “Cầm lấy số tiền này và rời khỏi anh ấy!”
Tạ Mạnh liếc nhìn thứ trên bàn, dùng tiền mua chuộc cậu? Tiền của cậu còn có thể đập chết Lục Hàn Đông, tấm thẻ này không biết có đủ để cậu tiêu một ngày không nữa!
Thời gian đối với Tạ Mạnh bây giờ rất quý giá nhưng cậu cũng không keo kiệt, cùng người này tán gẫu một chút: “Tấm thẻ này…là vô hạn mức đúng không?”
Gương mặt mềm mại của Tiểu Du hiện lên nét choáng váng, hiển nhiên là không ngờ Tạ Mạnh sẽ hỏi như vậy.
Tạ Mạnh chép miệng: “Vậy là có hạn mức!”
Tiểu Du không nhịn được thái độ không lạnh không nhạt này của cậu, lập tức bùng nổ: “Đừng thách thức giới hạn của tôi!”
“Người đến tìm tôi là cậu, người ra điều kiện cũng là cậu. Bây giờ cậu lại nói tôi thách thức cậu, diễn viên các người cũng thật thích đóng vai vừa ăn cướp vừa la làng đi?” Tạ Mạnh không muốn tiếp tục đôi co với người này.
Nói gì đi nữa thì cậu xuất cũng thân từ con nhà võ, tuy không thể so với Ngụy Lăng hay Ngụy Dịch Quân, nhưng cậu có thể đấu với Tử Hi mười chiêu…tận mười chiêu đấy!
Tiểu Du muốn động thủ với cậu, chỉ sợ là đang tìm đường chết!
Nhưng khác với những gì Tạ Mạnh nghĩ, Tiểu Du không nói thêm bất kì lời, đưa tay thu lại tấm thẻ trên bàn, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Buổi tối sau khi trở về nhà, Tạ Mạnh không đem chuyện lúc sáng kể cho Lục Hàn Đông. Không phải cậu muốn giấu mà là cậu thật sự không quan tâm.
Tạ Mạnh ngồi ở phòng khách, rảnh rổi xem lại mấy bộ phim Lục Hàn Đông đóng trước đây, xem được một lúc thì mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Lục Hàn Đông từ phòng bếp đi ra thì trong thấy bộ dạng này của cậu, có chút dở khóc dở cười: “Uống sữa rồi hẳn ngủ.”
Nhìn thấy người trong lòng, Tạ Mạnh lập tức ngồi bật dậy nhận lấy ly sữa vẫn còn ấm, uống một hơi hết sạch.
Lúc hai người đang bàn luận về cảnh quay của Lục Hàn Đông thì Cung Trạch bất ngờ mở cửa xong vào: “Xin lỗi, không làm phiền hai người chứ.”
Lục Hàn Đông nhìn anh ta một cái, trực tiếp hỏi vào chuyện chính: “Có chuyện gì sao?”
Cung Trạch cũng không muốn phá hủy bầu không khí của hai người, nhanh chóng nói: “Là việc Hàn Đông được đề cử giải Ảnh đế lần này!”
Lục Hàn Đông tỏ vẻ không quan tâm: “Thế nào?”
“Không có chuyện gì cả, chỉ đến thông báo cho cậu biết thôi…”
Không đợi Cung Trạch dứt lời, Lục Hàn Đông liền ném thẳng anh ta ra ngoài không chút thương tiếc: “Vậy thì bây giờ anh có thể đi rồi!”
Nói xong, cậu ta “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Sau đó lại mở cửa nói vọng ra: “Lần sau nhớ gõ cửa!” rồi lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Cung Trạch nhìn cánh cửa bị mở đi đóng lại mấy lần, đột nhiên có chút muốn cười. Đã mười năm rồi không thấy cậu ta được thoải mái như thế, cứ để cậu ta tận hưởng đi vậy.
Lục Hàn Đông quay trở lại phòng khách liền ôm người kia vào lòng, cằm đặt trên đầu đối phương, cọ cọ vài cái.
Tạ Mạnh nghiêng đầu, dưới ánh đèn trong phòng, những góc cạnh kiêu ngạo trên gương mặt Lục Hàn Đông như trở nên dịu dàng mà ấm áp đến lạ thường.
Cảm nhận được sự bất an của đối phương, cậu hỏi: “Sao thế?”
Lục Hàn Đông làm bộ thở dài một cái: “Mạnh Mạnh, tôi sắp ba mươi rồi.”
“Không già!” Tạ Mạnh chớp chớp mắt, thành thật nói ra lời trong lòng.
“Tôi hơn em mười tuổi, rồi cũng sẽ có một ngày già đi, sẽ không còn sức hấp dẫn em nữa.”
Khoé môi Tạ Mạnh không khỏi giật giật: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Lục Hàn Đông nhìn Tạ Mạnh, chuyên chú đến độ như muốn đem người kia khảm sâu vào linh hồn chính mình, ghi nhớ một đời một kiếp: “Mạnh Mạnh, gả cho tôi có được không?”
Dưới ánh đèn, gương mặt Tạ Mạnh có chút mờ ảo, cậu suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Không thành vấn đề! Nếu anh đoạt giải Ảnh đế lần này, em sẽ lập tức gả cho anh!”
“Nếu không được thì sao?”
“Em sẽ đợi!”
Nghe được câu này của cậu, Lục Hàn Đông thoáng ngẩn người: “Thật ra cũng không nhất thiết phải thế…em xem, có thể đổi thành một cái khác không?”
Tạ Mạnh nhún vai, làm bộ không biết phải làm thế nào: “Không đổi, em chỉ thích nó thôi!”
Lục Hàn Đông bị cậu chọc cười, yêu chiều hôn lên trán người trong lòng một cái: “Được, đến lúc đó em đừng hòng chạy trốn!”
Lời Lục Hàn Đông nói không hề khoa trương chút nào, cậu ta năm mười bảy tuổi đã vào giới giải trí, đến năm hai mươi ba tuổi đã càng quét khắp giới điện ảnh trong và ngoài nước, năm hai mươi bảy tuổi nắm trong tay hai giải Ảnh đế cùng vô số các giải thưởng lớn nhỏ khác.
Giải Ảnh đế lần này cũng nằm trong kế hoạch của cậu ta. Chỉ là, vì nó mà cậu ta phải cưới vợ chậm hơn dự tính ban đầu…
Đột nhiên cảm thấy chút ghét bỏ…