Ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô Thành Đô.
Vừa xuống xe, Nguỵ Thập đã nhìn thấy ở phía xa có một cái nghĩa trang nhỏ, nới ấy chỉ có lác đác vài ngôi mộ.
Ông theo sau Tử Hi tiến về phía nghĩa trang, Nguỵ Thiên Dao cũng từng bước theo sát cạnh hai người.
Tử Hi đi đến ngôi mộ nằm gần biển nhất, trên mộ không có cỏ lại được lau dọn rất sạch sẽ. Cô đặt bó hoa trong tay xuống, nhìn người phụ nữ trên bia mộ rồi khẽ nói: “Mẹ, trước đây mẹ luôn muốn gặp lại gia đình của mình…thế nên hôm nay Tiểu Hi dẫn họ đến gặp mẹ, chắc mẹ sẽ cảm thấy vui lắm…”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt không biết từ đâu rơi xuống tay cô, sau đó là liên tiếp những giọt nước mắt rơi xuống thắm đẫm một mảng cát dưới chân.
Tử Hi đưa tay sờ mặt mình, đây không phải nước mắt của cô…
Đột nhiên, tiếng nức nở phía đỉnh đầu ngày một lớn, cô ngẩng mặt, nhìn thấy Nguỵ Thập nước mắt đầm đìa, ông khom người nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh trên bia mộ, toàn thân run rẩy.
Ở phía sau, Nguỵ Thiên Dao cũng không thể trụ nổi mà ngồi thụp xuống đất, bà đưa tay che lấy những tiếng nức nở phát ra khỏi miệng.
Tử Hi biết tâm trạng hiện tại của hai người họ, mùi vị còn đau khổ hơn cả cái chết này cô cũng đã nếm trải qua…
Nguỵ gia tìm người hơn bốn mươi năm, đến lúc tìm được chỉ còn lại một bộ xương trắng đã dần mục nát. Sau tất cả, sự thật này vẫn quá đau lòng.
Qua một lúc, giọng nói khản đặc của Nguỵ Thập vang lên: “Vì sao con bé lại chết?”
“Nhớ thương Tử Bạch Hoành đến chết.” khi nhắc đến tên người đàn ông này, gương mặt Tử Hi lạnh toát.
Nguỵ Thiên Dao nói: “Cháu là con của Tử Bạch Hoành?”
Tử Hi cười: “Người đó không phải cha cháu.”
Nguỵ Thiên Dao nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bà không thể tưởng tượng nổi con bé đã dùng cách gì để tồn tại trên thế giới này suốt những năm qua.
Nguỵ gia đã bỏ lỡ quá nhiều thứ trong bốn mươi năm…
Đến khi mặt trời đã dần khuất bóng, bọn họ mới lên xe trở về. Nguỵ Thập đã thông báo với người trong nhà, hôm nay sẽ ăn một bữa cơm đoàn tụ.
Nhìn con đường dài phía trước, Tử Hi hỏi: "Bác, tên của mẹ con…”
Nguỵ Thập biết cô muốn hỏi điều gì, lúc nãy ông cũng nhìn thấy ba chữ Tần Viên được khắc trên bia mộ: “Nguỵ Tố Viên, đây là tên của mẹ con!”
Tử Hi ngẩn ra, liên tục lập lại ba chữ Nguỵ Tố Viên. Vừa nghe tên đã biết Nguỵ gia yêu thương người con gái này đến mức nào.
Tên của mẹ cô có nghĩa là viên mãn là trọn vẹn.
Nguỵ Thập lái xe vào một khuôn viên rất lớn, bên trong lẫn bên ngoài đều có người canh gác cẩn thận, quy mô vô cùng lớn.
Căn biệt thự xa hoa dần hiện ra trong tầm mắt, Ngụy Thập đưa tay dắt Tử Hi vào bên trong, Ngụy Thiên Dao cũng đi sát bên cạnh cô.
Tử Hi bị hành động của hai người làm cho thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó gương mặt xinh đẹp của cô liền hiện ra một nụ cười. Đây là người thân của cô, người thật sự yêu thương bảo vệ cô.
Trong phòng khách, Tạ Uất Trì đang ngồi cùng một ông lão.
Tử Hi bị bóng lưng to lớn của Nguỵ Thập che mất, chỉ nghe ông gọi một tiếng: “Ba.”
Nguỵ lão gia ngẩn mặt, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy người cần tìm liền hỏi: “Con bé đâu?”
Nguỵ Thập khẽ cười một tiếng, sau đó tránh người sang một bên.
Thời điểm Ngụy lão gia nhìn thấy cô, cả người ông cứng đờ, đến giọng nói cũng có chút run rẩy: “Con là…con gái của Viên Viên?”
Nguỵ Thiên Dao bị câu hỏi của ông làm cho dở khóc dở cười: “Ba, con bé là cháu ngoại của ba, là ruột thịt!”
Gương mặt nghiêm nghị của Nguỵ lão gia giờ phút này cũng không thể che giấu được nét cười, đôi mắt ông đỏ hoe.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Tử Hi đều không nói lời nào, ông lão trước mặt này sao lại quen thuộc đến vậy.
Nguỵ lão gia cũng phát hiện thấy điều bất thường ở cô: "Cháu gái, chúng ta hình như đã từng gặp nhau…”
Trong vô thức, Tử Hi đưa tay xoa lên bụng, nơi ấy bây giờ đã phẳng lì.
“Chẳng lẽ…cháu là đứa bé năm ấy!?”
Giọng nói của Nguỵ lão gia có chút hốt hoảng. Hơn năm năm trước tài xế của ông đã đâm trúng một cô gái, cô gái đó lại đang mang thai. Gương mặt cô khi ấy đã bị máu nhuốm đỏ, không thể nhìn rõ, chỉ là sau khi cấp cứu, cô gái đó đã được người khác đưa đi.
Nguỵ lão gia chỉ nhìn vào hành động của cô mà suy đoán, ông không hoàn toàn chắc chắn.
Tử Hi cụp mắt, nhiều năm như vậy nhưng gương mặt phúc hậu ấy vẫn chưa hề thay đổi, cả giọng nói dễ nghe này nữa: “Là cháu…”
Thời khắc này Ngụy lão gia hoàn toàn không kìm được nước mắt, ông trời cuối cùng cũng cho ông cơ hội bù đắp tội lỗi năm xưa, còn cho ông một cô cháu gái xinh đẹp như vậy.
Ngụy lão gia nói trong run rẩy: “Có hận ta không?”
Tử Hi lắc đầu: “Nếu lúc đó không có ông, có lẽ cháu đã chết rồi.”
“Ba, mọi người về rồi sao?”
Trong lúc mọi người vẫn đang đấm chìm trong xúc động thì một người đàn ông đột nhiên phi từ trong bếp ra, trên người đang tạp dề, tay còn cầm theo một cái thìa.