Mấy hôm trước Lục Bách Phàm nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền đi công tác.
Nơi anh đến là một ngọn núi khá hiểm trở và được bao bọc bởi một khu rừng lớn.
Người của anh cho biết họ tìm được một số loại đá quý ở đây, có vài loại hiện không xác định được tên gọi.
Cuối cùng, Lục Bách Phàm đích thân đến kiểm tra, khu vực tìm thấy đá quý nằm gần một ngọn núi lửa đã ngưng hoạt động, tạm thời khá an toàn.
Phong Tín mặc đồ bảo hộ, quan sát một lượt số liệu kiểm tra rồi nói: "Sếp, có hai loại chưa tìm thấy trên thị trường!”
Lục Bách Phàm nhìn hai viên đá nhỏ trên tay, quả thật anh cũng chưa từng thấy qua chúng bao giờ.
Một viên có màu đỏ như máu nhưng bên trong ẩn hiện vài đường sáng, khi để viên đá tiếp xúc với ánh mặt trời, các đường sáng kia sẽ dần nuốt lấy ánh đỏ vốn có của nó.
Viên còn lại có chút kì lạ, Lục Bách Phàm xem xét viên đá này rất kĩ. Màu xanh này có chút giống với đá Tanzanite quý hiếm, nhưng cảm giác mang lại có chút khác, giống như…đang ở trong nước.
Đúng vậy! Viên đá này làm anh cảm thấy như bị nhấn chìm trong đại dương.
Anh đưa mắt quan sát một vòng xung quanh, ở đây còn rất nhiều đá quý hiếm và khá hiếm, xem ra bọn họ là người đầu tiên tìm được nơi này.
Lục Bách Phàm phải thừa nhận một điều, kể từ sau khi gặp Tử Hi vận may của anh liên tục đến, không những ký được mấy hợp đồng lớn, bây giờ còn tìm ra cả một mỏ đá quý hiếm thế này.
Phong Tín nhìn thấy nụ cười thỏa mãn đã lâu không xuất hiện của Sếp nhà mình, nhất thời tâm trạng cũng tốt lên.
Đúng lúc này, điện thoại Lục Bách Phàm reo lên liên hồi.
Vì mặc đồ bảo hộ nên việc nghe điện thoại khá bất tiện, rất lâu sau anh mới có thể bắt máy. Đầu dây bên kia khá ồn, người gọi đến là Lưu quản gia.
“Đại thiếu gia, ngài nghe tôi nói không?”
Lục Bách Phàm chán ghét nhìn điện thoại, nơi này sóng quá yếu, rất nhiều câu không nghe được. Nhưng linh cảm cho anh biết có chuyện gì đó không ổn.
“Phong Tín, gọi trực thăng!”
Phong Tín nhanh chóng nhận mệnh lệnh, sau đó giao phó công việc còn lại cho cấp dưới, cùng Lục Bách Phàm tức tốc trở về Thành Đô
……
Lúc Tử Hi đến bênh viện đã nhìn thấy Lục phu nhân thất thần ngồi trước phòng cấp cứu: "Mẹ, Tiểu Bảo thế nào rồi!?”
Lạc Ngọc Đào cố ép bản thân không được khóc, bà nói: “Tình trạng nguy kịch…”
Bốn chữ này ngay lập tức làm Tử Hi ngã phịch xuống đất.
Trên đường đến đây, Lưu quản gia đã nói sơ qua vấn đề với cô. Tiểu Bảo đến thư viện ở trường đọc sách, sau đó vì cứu một người bạn mà bị kệ sách đè lên người.
Vết thương vốn không quá lớn, ban đầu đầu cậu nhóc chỉ chảy máu. Nhưng bác sĩ nhận thấy máu ở vết thương kia vốn không đông lại, lại ngày một chảy nhiều hơn.
Khi làm xét nghiêm, phát hiện Tiểu Bảo mắc bệnh máu khó đông.
“Cạch.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nữ y tá nhanh chống đi đến nói: “Bệnh nhân có nhóm máu O loại Rh-! Hiện đang mất máu nghiêm trọng, trong kho lại không có đủ máu!”
“Chúng tôi đã liên hệ với bệnh viện gần nhất nhưng phải mất rất nhiều thời gian, có ai trong mọi người có khả năng hiến máu hay không?”
Lục phu nhân càng nghe càng suy sụp, Tạ Mạnh hớt hải lên tiếng: "Tôi có nhóm máu O có thể…?”
“Không thể!”
Cậu chưa nói hết câu đã bị Nguỵ Thiên Dao cắt lời, không khí nhất thời chìm vào im lặng.
Nguỵ Thiên Dao là viện trưởng, bà tất nhiên biết nhóm máu kia quý hiếm đến thế nào. Nếu không cẩn thận, người bị truyền rất dễ sinh ra biến chứng mà chết.
Đột nhiên Tử Hi chạy đến nắm lấy tay nữ y tá, khó nhọc nói: “Tôi! Nhóm máu của tôi là O Rh-, lấy máu của tôi!”
Nữ y tá nghe xong cũng không chậm trễ, nhanh chóng đưa Tử Hi đi kiểm tra. Nguỵ Thập cũng theo sát phía sau, nhân cơ hội này làm dám định ADN.
Lúc Tử Hi trở lại, nhìn thấy hai mắt Lục phu nhân đã sưng húp. Cô tiến đến nắm lấy tay bà, cùng bà chờ đợi kết quả phía trước.
Sau hai tiếng, cánh cửa phòng phẫu thuật lần nữa được mở ra.
Tạ Mạnh nhanh chóng đi đến: “Bác sĩ, thế nào rồi?”
Vị bác sĩ trung niên mỉm cười trả lời: “Phẫu thuật thành công, bệnh nhân sẽ sớm được chuyển đến phòng hồi sức!”
Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gở xuống, nhưng còn chưa kịp tỉnh táo thì vị bác sĩ kia lại nói tiếp:
“Có điều, người hiến máu cho bệnh nhân là người nhà, sao không nói sớm. Các vị có biết truyền máu có quan hệ huyết thống sẽ làm tăng nguy cơ biến chứng không!?”
Vẻ mặt vị bác sĩ có chút không vui liếc nhìn những người ở đây: “Bỏ đi, nhìn các vị có lẽ không biết thật. Cũng may là máu từ bệnh viện chúng tôi liên hệ được chuyển đến sớm hơn dự định mới có thể thành công kết thúc ca phẫu thuật này!”
Vị bác sĩ vừa nói xong, cánh tay ông bị một người chụp lấy, Lục phu nhân run rẩy hỏi lại: “Ngài vừa nói…có quan hệ huyết thống…là sao?”
“Bà đang nói gì vậy? Không phải hai người họ là mẹ con à?”
Bác sĩ vừa nói vừa xem lại kết quả kiểm tra, sau đó khẳng định lại lần nữa: "Kết quả không có sai xót, quan hệ huyết thống đạt xác xuất cao nhất.”
Trên hành lang nhỏ lúc này vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lục Bách Phàm cuối cùng cũng trở về, theo sau còn có Phong Tín.