Sau khi trở về từ hòn đảo, Tử Hi tiếp tục lao đầu vào công việc.
Công ty địa ốc được cô thu mua lại lúc trước ban đầu gặp không ít khó khăn trong việc duy trì và thi công các hạng mục đang còn dang dở. Phần lớn là vì không đủ nguồn vốn để thực hiện.
Nhưng chỉ một thời gian sau đó thị trường bất động sản trong nước xảy ra biến động, giá cả đột nhiên tăng vọt.
Rất nhiều người tìm đến cô với mong muốn được đầu tư.
“Cô Tử, thật không ngờ cô còn có tài kinh doanh bất động sản đấy!”
“Chị Đào quá lời rồi.”
“Ha ha, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Thời điểm hoàn thành bản hợp đồng đầu tư cuối cùng, Tử Hi không còn chút sức lực nằm dài trên ghế sofa.
Tạ Mạnh bưng một tách cà phê đi vào: “Chị, công việc tháng này em đã giúp chị xử lý xong cả rồi.”
Tử Hi uống một ngụm cà phê, cả người lập tức có sức sống, cô vui vẻ nói: “Tiểu Mạnh, cảm ơn cậu rất nhiều, chị bao cậu ăn đồ nướng nhé!”
Hai người sắp xếp lại hồ sơ lần nữa rồi cùng nhau đến quán đồ nướng gần công ty. Bả chủ nhìn thấy hai người thì cười phúc hậu: “Gần đây bận lắm à, lâu rồi không thấy hai đứa đến đây?”
Tạ Mạnh kéo ghế cho Tử Hi rồi nhanh nhẹn đáp: "Vâng ạ, cô cho chúng cháu như cũ nhé!”
Rất nhanh sau những que xiên nướng với màu sắc bắt mắt đã được dọn lên.
Tạ Mạnh lấy điện thoại ra, mỉm cười nói: “Chị, chúng ta cùng chụp một bức ảnh đi!”
Tử Hi thuận theo cậu, nhìn vào máy ảnh cười một cái, sợi dây chuyền ngọc bích như ẩn như hiện trên nền sơ mi trắng.
Chụp xong, cậu mở mạng xã hội, đăng bức ảnh kia lên vòng bạn bè, sau đó thẳng tay tắt nguồn điện thoại tập trung cùng Tử Hi chiến hết mình với mấy xiên thịt nướng trên bàn.
Chỉ là lúc này Tạ Mạnh thật sự không ngờ đến, bức ảnh dường như rất bình thường kia lại vạch trần một sự thật không ai ngờ đến.
Lúc Tạ Mạnh và Tử Hi trở về nhà đã là giờ sáu giờ tối.
Cậu bây giờ mới mở điện thoại lên, phát hiện ba mẹ Tạ đã gọi đến rất nhiều lần. Nhưng khi liên lạc lại, đầu dây bên kia đều đang bận.
Cậu có chút lo lắng, ba mẹ đột ngột gọi đến nhiều lần như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên mấy tiếng, Tử Hi vẫn còn ở trong bếp pha nước ép nên Tạ Mạnh là người mở cửa.
Nhìn thấy cậu, Lưu quản gia liền nói: “Thiếu gia, có vài người đến tìm cậu…”
Tạ Mạnh nhìn ra phía sau Lưu quản gia, gương mặt vốn tươi cười dần trở nên khiếp sợ: “Bác, ba, mẹ…sao mọi người lại đến đây!?”
Trong phòng khách rộng lớn, bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Ban đầu, ba mẹ Tạ đến tìm cậu nhưng đợi ở cửa một lúc vẫn không thấy ai, điện thoại lại không liên lạc được.
Lúc ấy Lưu quản gia đi từ vườn vào, nhận ra ba mẹ Tạ nên đã đưa họ đến đây.
Tạ Mạnh sốt ruột hỏi: “Mọi người tìm con có chuyện gì sao?”
Mẹ Tạ liếc nhìn hai người đàn ông ngồi cạnh mình rồi mới chậm rãi nói: “Mạnh Mạnh, cô gái…trong bức hình kia tên là gì thế?”
Bức hình Ngụy Thiên Dao chỉ chính là bức hình Tử Hi cùng Lục Bách Phàm chụp cùng nhau trong khu vườn lúc trước.
Nó được phóng to ra sau đó đống khung treo ở phòng khách. Ở nhà Lục Hàn Đông cũng có một bức, là bức chụp hai người đứng dưới gốc sơn trà cổ thụ trong vườn.
Tạ Mạnh có chút mơ hồ nói: “Chị ấy tên Tử Hi.”
Ngụy Thiên Dao lại hỏi tiếp: “Cô gái này so với cô gái chụp cùng con trong bức ảnh kia là cùng một người?”
“Mẹ, rốt cuộc mọi người muốn nói chuyện gì?” Tạ Mạnh càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: “Tiểu Mạnh, cô gái kia rất có thể là cháu gái của chúng ta.”
Nghe được câu này, Tạ Mạnh trợn tròn mắt hỏi lại: “Bác, sao bác lại nói như thế?”
Ngụy Thập thở dài một cái, không nhanh không chậm nói ra bí mật được ông giấu kín rất nhiều năm.
Bốn mươi năm trước khi gia tộc bị người khác hãm hại đến suy tàn, đứa em gái duy nhất của ông bị nhấn chìm trong biển lửa, Ngụy lão phu nhân vì đau buồn trở bệnh mà qua đời.
Đến khi Ngụy gia lấy lại được địa vị cũng đã là mười năm sau. Nhưng đứa em gái đáng thương của ông vẫn luôn bặt vô âm tính, không biết sống chết.
Bên ngoài, Ngụy gia cho phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan đến vị tiểu thư xấu số này nhưng suốt bao năm qua Ngụy lão gia vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích người con gái bé bổng.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, Ngụy Thập mặc kệ cô bé trong ảnh có quan hệ gì với nhà họ Ngụy hay không, ông vẫn muốn nhìn thấy cô dù chỉ một lần.
Đúng lúc này, Tử Hi từ phòng bếp chậm rãi đi ra, trên tay còn cầm một cái khây đựng ba ly nước đủ màu.