Những ngày sau đó đều trôi qua rất yên bình.
Sáng hôm nay Lục Bách Phàm không đến công ty mà chở vợ con đi hái nho ở một khu vườn nhỏ cách xa Thành Đô.
Ba người diện đồ đôi với nhau, đây là thiết kế lúc rảnh rỗi Tử Hi đã tự tay làm.
Tiểu Bảo mặc một chiếc áo len có mũ tai thỏ, Lục Bách Phàm mặc áo len cùng màu với con trai nhưng không có mũ, bên ngoài khoác áo măng tô, mái tóc đen xõa trước trán, trong có chút nhẹ nhàng thâm tình hơn thường ngày.
Tử Hi bị sắc đẹp trước mặt làm cho mê muội, trong lòng không ngừng cảm thán: phải nhanh chóng góp tiền lấy vợ thôi!
Lục Bách Phàm bế con trai lên, tay còn lại nắm lấy tay Tử Hi: “Đi thôi.”
Khu vườn nho này do một đôi vợ chồng già cùng nhau xây dựng, một năm chỉ nhận mấy khách. Thế nên để có thể đến được đây, Lục Bách Phàm đã phải mất không ít công sức.
Nhìn thấy ba người, một ông lão đã ngoài bảy mươi chậm rãi đi đến: “Đến rồi à, lại đây, ta dẫn mấy đứa đến vườn nho.”
Ông lão tuy đã hơn bảy mươi nhưng gương mặt vẫn có thể nhìn ra vẻ tuấn tú, dù mái tóc đã có chút bạc nhưng sống lưng thẳng tắp. Có lẽ lúc còn trẻ là một nam nhân phong độ bất phàm.
Trên đường đi, ông lão vẫn luôn đưa mắt quan sát gia đình nhỏ bên cạnh, ngoài nhan sắc không chê vào đâu được thì điều làm ông chú ý nhất chính là mười ngón tay đang đan vào nhau của đôi vợ chồng này.
Trước đây có không ít cặp đôi cũng từng đến đây, chỉ là bọn họ nếu không hời hợt nắm tay thì cũng là choàng vai ôm eo, có chút không tôn trọng bạn đời của mình.
Nhưng cặp vợ chồng này lại khiến ông có cái nhìn rất khác, những tưởng như thứ hai người đang nắm kia không phải là tay của đối phương mà chính là sinh mệnh của mình.
Lúc bốn người đi đến trước vườn nho, Tử Hi nhìn thấy một bà lão đang ngồi trên ghế gỗ tỉ mỉ đan len.
Nhìn thấy ông lão, bã lão khẽ vẫy tay bảo ông đến gần.
Bốn người nhanh chóng đi đến, bà lão đưa mắt nhìn gia đình nhỏ trước mặt sau đó nhìn sang người bạn đời của mình, cười nói: “Em có hơi lạnh.”
Ông lão nghe thế thì vội vàng ôm bà vào lòng, để đầu bà tựa vào ngực mình, thấp giọng hỏi: “Vẫn lạnh à?”
“Ấm rồi, ấm rồi.” giọng nói nhỏ xíu của bà lão vang lên.
Ông lão khẽ cười một cái rồi đưa mắt nhìn về phía Lục Bách Phàm, nói: "Vườn nho ở phía trước, các cháu muốn hái bao nhiêu tuỳ thích, bên trong có giỏ đựng đấy.”
Vườn nho khá lớn được trồng bên ngoài thiên nhiên, phía xa còn có một hồ nước nhỏ, xung quanh có vài loài động vật vô hại.
Lục Bách Phàm để con trai chơi cùng mấy chú thỏ trong vườn rồi cùng vợ đi hái nho.
Trong vườn nho lúc này cũng chỉ có gia đình bọn họ, Tử Hi bẻ một quả nho cho vào miệng: “Ưm~ Rất ngọt nha! Anh yêu, anh cũng đến thử đi.”
Nói xong, cô lại cho thêm một quả vào miệng.
Nhìn gương mặt thoả mãn của vợ, Lục Bách Phàm đi đến, cuối xuống hôn lấy cô.
Tử Hi bị bất ngờ kêu một tiếng: “Lục…”
Nhân cơ hội này, Lục Bách Phàm đem quả nho trong miệng cô chuyển sang miệng mình.
Hoàn thành xong, anh làm ra bộ dáng nghiêm túc, đánh giá: “Quả thật rất ngọt.”
Tử Hi trợn mắt: “Anh dám lợi dụng em!”
Lục Bách Phàm giả điếc, xách giỏ đi hái nho.
Hai người hái một lúc thì đầy, Tử Hi để cái giỏ đầy ụ nho lên bàn, nhìn về phía hồ nước gọi: "Bảo bối, đến ăn nho nào!”
Tiểu Bảo nghe mẹ mình gọi liền bỏ chú thỏ trong tay xuống, lon ton đi đến bên cạnh cô.
Nhân lúc Lục Bách Phàm không chú ý, Tử Hi lấy trong chiếc giỏ vẫn luôn mang theo bên người ra một cái bánh kem, sau đó đốt nến đưa đến trước mặt anh: “Lục tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!”
Lục Bách Phàm bị hành động này của cô làm cho sững người đến mức quên cả phản ứng lại.
Nhìn gương mặt mờ mịt của anh, Tử Hi cười nói: “Anh yêu, hãy ước gì đó đi.”
Nhìn chiếc bánh kem trước mặt, đầu óc Lục Bách Phàm hiếm khi đình trệ. Vợ bảo anh hãy ước gì đó, nhưng anh dường như đã sống trong cuộc đời nhàm chán của người trưởng thành quá lâu, không mộng mơ, không hồi tưởng, nên anh không cách nào biết được mong ước của bạn thân là gì.
Nhưng Tử Hi vẫn kiên trì muốn anh ước.
Lục Bách Phàm hết cách, nhìn ngọn nến nhỏ đang dần tắt, nói ra lời trong lòng: “Hi vọng sẽ sớm được gả cho em.”
Hàng mi Tử Hi khẽ run, lần này cô sẽ là người thực hiện nguyện vọng của anh.
Tiểu Bảo hiếu kì hỏi: “Chúng ta ăn sinh nhật cùng nhau có phải đã là một gia đình không ạ?”
Lục Bách Phàm hôn lên trán con trai: “Chúng ta vốn là một gia đình.”
Lúc ba người chuẩn bị rời đi, ông lão lúc nãy đột nhiên gọi Lục Bách Phàm lại.
Ông lão nhìn người chàng trai trước mặt, thấp giọng nói: “Cậu trai trẻ, ta không tự nhận mình là người biết bói toán. Nhưng ta có thể thấy…cậu và cô gái kia đã ở bên nhau từ rất lâu về trước, không chỉ kiếp này mà là rất nhiều kiếp trước nữa…”
“…Dù đã bên nhau nhiều kiếp như vậy nhưng giữa hai người vẫn chỉ có một kết quả. Cô gái bên cạnh cậu…rồi sẽ…rồi sẽ…”
Gương mặt bình tĩnh vốn có của Lục Bách Phàm nghe tới đây thì thoáng căng thẳng.
Ông lão ấp úng một lúc mới nói thành câu: "Cô gái ấy…rồi sẽ…hạnh phúc…”
Mấy giây sau, tiếng cười khẽ của anh vang lên, anh khách sáo nói “cảm ơn” với ông lão sau đó mới quay trở lại xe.
Nhìn chiếc xe sang trọng rời đi, ông lão thở dài một tiếng, ông không có cách nào nói ra sự thật, rằng cô gái đi bên cạnh anh rồi sẽ chết không toàn thây.
Nhưng suy cho cùng, vận mệnh là thứ có thể thay đổi, đã nhiều kiếp trôi qua như vậy ông mong rằng hai người họ sẽ có thể thuận lợi ở bên nhau…