Đến khi rời đi, mẹ Tạ vẫn còn lưu luyến nói: “Hàn Đông, Mạnh Mạnh nhờ con chăm sóc. Hai đứa…rảnh thì về nhà ăn cơm.”
Lục Hàn Đông “vâng” một tiếng, sau đó cùng Tạ Mạnh tiễn hai người ra xe.
Chiếc xe vừa rời khỏi cổng lớn, Nguỵ Thiên Dao nhìn thấy hai bóng người tiến vào.
Là một cô gái và một người phụ nữ.
Có điều, cô gái kia…
Nguỵ Thiên Dao cả kinh, run rẩy nói: “Uất Trì, cô gái kia…ông có nhìn thấy không!”
Tạ Uất Trì tròn mắt kinh ngạc, chỉ là ông vẫn cố giữ lại chút bình tĩnh: "Bà đừng gấp…bà xem cô bé kia còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chứ?”
"Nhưng…nếu đó là con gái của chị ấy thì sao…”
Bị vợ làm cho cứng họng, ông cũng không biết phải trả lời thế nào, đành thở dài nói: “Đừng vội, chúng ta trở về nói với anh Hai trước!”
…
Vì hôm qua mua sắm không ít đồ nên Lục phu nhân đột nhiên nảy ra một ý tưởng muốn chụp một bộ ảnh gia đình, vừa hay hôm nay Tiểu Bảo cũng ở nhà.
Bà diện một chiếc sườn xám tối màu kết hợp với hoa văn đơn giản, Lục Bách Phàm, Lục Hàn Đông và Tiểu Bảo chọn cho mình một bộ âu phục màu đen, riêng Tạ Mạnh chọn màu trắng. Tử Hi cũng chọn cho mình một chiếc sườn xám màu lam tinh xảo.
Lục phu nhân ôm cháu nội ngồi xuống chiếc ghế được đặt trong vườn, bên phải là con trai lớn và con dâu cả, bên trái là con trai thứ và con dâu út.
Lưu quản gia đảm nhận vai trò nhiếp ảnh gia, nghe thì có chút cầu kì nhưng ông chỉ cầm máy ảnh giúp mọi người chụp vài kiểu hình mà thôi.
Có điều, tay nghề của Lưu quản gia thật sự rất tốt, những bức ảnh được ông chụp không những hài hòa mà còn bắt được ánh sáng thích hợp.
Hơn nữa, một nhà sáu người thật sự quá đẹp đi! Lưu quản gia càng chụp càng hăng, còn giúp mọi người tạo dáng làm kiểu, triệt để biến thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Sau khi đã chụp ảnh gia đình xong, Lục Hàn Đông bảo Lưu quản gia giúp mình và Tạ Mạnh chụp thêm một vài bức.
Hai người đứng dưới một gốc sơn trà cổ thụ trong vườn.
Một người mỉm cười nhìn vào máy ảnh, một người thâm tình nhìn người trong lòng.
Bỗng nhiên, bên tai Tạ Mạnh nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Mạnh Mạnh, anh cho em một đời một kiếp.”
Qua một lúc, ngay cả gia đình nhỏ của Lục Bách Phàm cũng tham gia.
Chỉ có điều, chụp không được bao lâu thì Tiểu Bảo đang được Tử Hi bế trên tay lại bị Lục Bách Phàm quăng đi không chút thương tiếc.
Trong khung ảnh lúc này chỉ còn lại hai người, cánh tay anh rất tự nhiên đưa vòng qua ôm lấy eo cô.
Khóe môi vẫn thản nhiên của cô gái nhỏ trong thoáng chốc như một đóa hoa dần dần nở rộ. Tử Hi ngẩn đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại như hoa nở đầu xuân:
“Lục Bách Phàm, em muốn cùng anh ba bữa bốn mùa, cùng nhau già đi.”
Giờ phút này, đáy mắt người đàn ông hiện lên nét cười trong vắt, anh hơi cúi người, đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn đầy dịu dàng.
Lục Bách Phàm nói: “Tử Hi, xuân hạ thu đông, dẫu hoa nở hay tuyết tàn đều nguyện cùng em già đi.”
Giữa khu vườn rộng lớn, có hai người đàn ông cùng lập một lời thề: Đời này chỉ ở bên một người, sinh tử không rời.
Cùng lúc đó tại sân bay quốc tế Thành Đô.
Một người đàn ông tuấn mĩ khoác áo măng tô đang sải bước rời khỏi cổng sân bay.
Nhìn quang cảnh so với năm năm trước đã có chút thay đổi, người đàn ông khẽ thở dài một cái.
Đi một vòng đến cuối cùng vẫn trở về nơi xuất phát, liệu lần này có thể tìm được cô hay không.
Người đàn ông tự trấn an bản thân, nói khẽ: “Tử Hi, đợi anh thêm một chút.”
Phía xa, quản gia nhìn thấy cậu chủ nhà mình liền vui vẻ gọi: “Cậu chủ Hạ, tôi ở đây!”