Một tuần sau đó, khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa Lục phu nhân dẫn Tử Hi và Tạ Mạnh cùng đi mua sắm.
Lúc đi dạo qua mấy cửa hàng, Tử Hi và Tạ Mạnh có chút hiếu kì nên nhìn ngó lung tung. Nào ngờ, Lục phu nhân thấy vậy liền cho gói tất cả lại, sau đó cứ thế mà điên cuồng quẹt thẻ, hại hai người chỉ có thế cuối mặt mà đi.
Thấy hai con dâu yêu quý của mình mãi nhìn xuống nền gạch sáng bóng, Lục phu nhân cho rằng Tử Hi và Tạ Mạnh là thích cửa hàng này chứ không thích những món đồ hiệu đắc tiền, cuối cùng bà quyết định mua luôn cả cửa hàng.
Tử Hi cùng Tạ Mạnh phải thuyết phục rất lâu bà mới từ bỏ ý định đó.
Đi được một lúc nữa thì Tạ Mạnh nhận được một cuộc điện thoại, không biết người gọi đến là ai nhưng nhìn vào thái độ của cậu thì hẳn người đó rất quan trọng.
Sau khi ngắt điện thoại cậu bảo có chút việc phải quay trở về. Lục phu nhân thấy cậu gấp gáp như vậy cũng không hỏi nguyên nhân đã bảo tài xế đến đón cậu.
Lạc Ngọc Đào dẫn Tử Hi đi một vòng trung tâm thương mại, sau đó ghé vào một cửa hàng bán ngọc dưới trướng Lục thị, bảo cô cứ thoải mái lựa chọn.
Vào đúng lúc này, điện thoại của bà reo lên mấy tiếng, bà nhìn người vừa gọi đến rồi nói: “Tiểu Hi à, con thích cái gì cứ xem nhé, lựa cho cả Mạnh Mạnh một cái.”
Lục phu nhân nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, Tử Hi chậm rãi nhìn một lúc cuối cùng cũng chọn được một chiếc vòng ưng ý, cô nói với người đàn ông đứng cạnh mình: “Có thể cho tôi xem chiếc vòng này không?”
Quản lý cửa hàng rất nhanh đã đem chiếc vòng ngọc bích đến trước mặt cô. Chỉ là trước khi Tử Hi kịp chạm đến chiếc vòng, một bàn tay khác đã nhanh hơn cướp lấy nó từ tay của vị quản lý khiến cả hai người đều giật nảy mình.
Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: "Được đấy, chiếc vòng này đúng là bảo bối, tôi mua nó!”
“Thật ngại quá thưa phu nhân, chiếc vòng này đã được vị tiểu thư đây chọn rồi ạ.” quản lý cửa hàng đưa mắt nhìn vị phu nhân vừa đến, lên tiếng giải thích.
Bạch Tố Như dời tầm mắt nhìn người vừa nói kia, không ngờ lại chạm phải ánh mắt sắt lạnh của Tử Hi khiến bà ta sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó lại cười khẩy nói: “Tôi còn tưởng là vị tiểu thư cành vàng lá ngọc nào, hóa ra chỉ là một đứa con nuôi không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Tử Hi lạnh đi, cô không muốn đôi co với người phụ nữ này nên quyết định đi chọn một chiếc vòng khác.
Tử Hi cố ý đi đến nơi cách xa chỗ Bạch Tố Như đang đứng, vừa hay cô nhìn thấy một chiếc vòng phỉ thúy ánh lên một màu xanh như vẩy rồng, đẹp đến mê ly.
Quản lý ra hiệu cho nhân viên cửa hàng tiếp đón vị phu nhân vừa đến kia còn mình thì tiến lại cẩn thận lấy ra chiếc vòng đang được vị tiểu thư vừa nãy để ý: “Tiểu thư, đây bảo vật ở chỗ chúng tôi, chỉ có một chiếc duy nhất thôi.”
Quản lý vừa dứt lời, chiếc vòng đang được Tử Hi cầm trên tay lại bị một lực mạnh giật lấy.
Bạch Tố Như dùng lực rất lớn nhưng không thể lấy được chiếc vòng từ tay cô, bà ta dùng hết sức cố gắng để lấy được chiếc vòng kia, cuối cùng cô cũng buông tay.
Có lẽ Bạch Tố Như không nghĩ Tử Hi sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy nên bị hành động này của cô làm cho bất ngờ lùi về sau mấy bước, chiếc vòng cũng vì vậy mà trượt khỏi tay bà ta vỡ tan tành trên mặt đất.
Thời điểm hai người vẫn đang giằng co, Tử Minh Nguyệt và Lâm Trạch Diễn đi vào lại nhìn thấy được cảnh tượng này.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tử Minh Nguyệt hoảng sợ nắm chặt lấy tay bà ta, lật qua lật lại để kiểm tra.
Nhìn người con gái đang đứng cách mình một khoảng không xa, tròng mắt Lâm Trạch Diễn chợt co rút lại.
Bạch Tố Như mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, bà ta nhìn cô gái trước mặt gằn giọng quát: “Cô điên rồi đúng không! Bảo vật quý giá như vậy cũng bị cô làm cho hỏng rồi, tôi thấy cô chính là muốn phá nát cái cửa tiệm này!”
Bà ta vừa dứt lời liền có tiếng của một người phụ nữ vang lên: “Có chuyện gì vậy?”